Ghi nhớ lời dạy Bác Hồ “Thương binh, tàn nhưng không phế”

Đó là thương binh ¼ Nguyễn Văn Đủ, anh sinh năm 1968 cư ngụ ấp Bình Trung 2, xã Bình Thạnh Đông, huyện Phú Tân, tỉnh An Giang.

Tháng 02 năm 1986, anh tham gia thi hành nghĩa vụ quân sự tại chiến trường Campuchia. Đến đầu năm 1987 trong lúc anh tham gia chiến đấu cùng đồng đội, anh đã bị thương phải cắt bỏ hai tay mới có thể cứu lấy mạng sống. Sau đó anh được điều trị tại đơn vị một thời gian đến tháng 12 năm 1987 được cho xuất ngũ đưa về địa phương.

Với thân hình tàn tật, hai tay không lành lặn, anh Đủ cứ tưởng rằng cuộc đời mình sẽ không còn hy vọng gì nữa. Sau đó anh lập gia đình, hai bên gia đình đều nghèo khó, không đất sản xuất phải sống bằng nghề thuê mướn. Bốn đứa con của anh cũng lần lượt ra đời. khi các cháu đến tuổi ăn, tuổi học cuộc sống gia đình có nhiều thứ phải lo toan nên càng khó khăn vất vả hơn.

Được sự chăm lo động viên giúp đỡ của chính quyền địa phương, các ngành, các cấp đã xem xét cất cho vợ chồng anh 01 căn nhà tình nghĩa, hỗ trợ cho vay vốn nuôi bò. Thấm nhuần lời dạy của Bác Hồ “Thương binh tàn nhưng không phế”, dù 2 tay không được lành lặn, nhưng với nghị lực của bản thân, anh quyết tâm vượt qua những trở ngại khi không có đôi bàn tay, anh bắt đầu luyện tập giăng câu, bắt lươn, chài cá, đặt đú bắt cá trên sông Hậu mỗi ngày cũng thu nhập thêm được từ 300 đến 400 ngàn đồng, cộng thêm tiền lương thương binh hàng tháng để phụ tiếp vợ anh nuôi các cháu.

Hiện tại, gia đình anh có cuộc sống rất ổn định, các con lớn đã lập gia đình và 01 cháu đang học lớp 12 Trung học phổ thông Bình Thạnh Đông.

Trong cuộc sống đời thường bản thân anh cũng như gia đình luôn gương mẫu chấp hành mọi chính sách, chủ trương, pháp luật của Nhà nước, quy định của địa phương.

Võ Quốc