Bếp cà ràng của nội
Mẹ lấy chồng về vùng biên giới
Ngoại tiễn con mấy dặm dặn dò…
Quê chồng gió đồng lồng lộng
Mẹ tập tành nhóm bếp
Lọ dính đầy tay,
Hai mắt ướt nhèm
Nội để lòng thương nàng dâu mới
Không ngại khổ nghèo…
Rồi sớm chiều mặn mòi tình chồng nghĩa vợ
Con chào đời, nội mừng rơi nước mắt
Nhìn cháu thơ trong bếp chiều thơm mùi khói
Đời nội nghèo lấy đó làm vui…
Con lớn lên giữa bốn bề bát ngát
Vòm trời xanh, xanh màu xanh lúa mới
Xanh núi đồi,
Và màu mắt mẹ yêu…
Bên mâm cơm đoàn viên, ngày con biết nghĩ
Nội còn ngồi nhóm bếp
Chiếc cà ràng sứt môi – cho cơm ngon, canh ngọt
Nội bảo: “gia tài nội chỉ có bấy nhiêu”
Ngày nội đi xa…
Mẹ ngồi nhóm bếp
khói xám cay nồng
Con biết những gì trong ánh mắt
Dù mẹ chưa nói ra!
Về ngôi nhà mới
Góc bếp khang trang mẹ khệ nệ chiếc cà ràng cũ
Ngày hai bữa trong mâm cơm gia đình
Mẹ lẩm bẩm “nội con thích ăn cơm nấu bằng bếp củi”
Con gật gù… nhớ nội
Càng thương mẹ nhiều thêm…
Huỳnh Thị Nương