Biển gọi tên anh
Anh có bao giờ yêu biển như em
Yêu những thanh âm ngàn năm biển nói
Giọng của trùng dương dường như vẫn gọi
Như tiếng lòng em thổn thức âm thầm.
Chiều xuống nhẹ nhàng nhuộm tím hoàng hôn
Sóng khẽ ru êm mà em nghiêng ngã
Như nỗi nhớ anh chiều rơi lã chã
Sóng vỗ khơi xa cuốn dấu chân mềm.
Những lúc nhớ thuyền biển có gọi tên
Có thấy lòng đêm rì rào gió rít
Như trái tim em mang nhiều vết tích
Hằn nỗi nhớ anh sâu thẳm đáy lòng.
Anh có là thuyền hay sóng khơi xa
Chạm nhẹ vào bờ vụt xa mãi mãi
Để những nhớ thương từng đêm nếm trải
Cho nỗi cô đơn nhuộm tím biển buồn!
Hạ Miên