Chùm thơ nhiều tác giả

Dưới chân Ma Thiên Lãnh

Lâm Trúc

 

Mưa chiều bay qua ngọn núi

Rả rích hoài chuyện ngàn năm

Hòn sỏi tròn theo con suối

Róc rách hoài chuyện xa xăm…

 

Mưa núi chiều như sương bay

Rót mật ngoằn ngoèo khe dại

Kể chuyện hang sâu bàn đá

Giữ gìn một chút bao la

 

Nơi nào tuổi anh mười tám

Trăm năm đi mãi không về?

Người sống với nhau xúc động

Đỏ hoài giọt máu sơn khê

 

Mưa núi vờn như sương bay

Đỉnh Ma Thiên Lãnh chiều nay

Lá vông rừng khua trong gió

Điện Trời Gầm. Ai sợ ai?

 

Granite mê cung kỳ bí

Hang Phụ Nữ, động Quân Y

Thẫm thì kể chuyện người đi…

Hỏi rằng dấu xưa còn mất?

 

Mưa chiều bay qua đầu núi

Lần theo dấu cũ ta về

Chiến khu xưa miền sâu thẳm

Trập trùng núi sử âm âm…


 

 

Nụ cười

Hồng Rạng

 

Mẹ dọn cơm

Đôi chén và hai đôi đũa

Vừa ăn vừa trò chuyện

Nhắc chuyện anh còn bé

Anh cười!

 

Chuyện cô gái xưa vẫn son sắt chờ anh

Dù chiến tranh, dù nhiều người mai mối

Anh lại cười – Đôi mắt long lanh!

 

Tuổi hai mươi anh sống trọn cùng non nước

Trong trận biên giới Tây Nam lấy thân làm lá chắn

Giữ yên bình cho quê mẹ yêu thương

 

Ngày trở về

Vẫn nụ cười xưa

Ấm nồng trong vòng tay mẹ

Mẹ lau từng hạt bụi đường

Hằng ngày cùng mẹ dùng cơm

Dẫu chỉ bằng nụ cười từ di ảnh… không hơn!


KÍ ỨC

Hạnh Quỳnh

Anh về áo trận sờn vai
Giọt nước mắt lăn dài
Trên mắt môi người thương tháng ngày chờ tin đau đáu
Biên giới Tây Nam chảy máu
Mìn không chết người
Mìn cụt chân..
Trái tim tình nhân bẽ bàng
Xa xót
Bản tình ca vàng vọt chơi vơi
Kẻ khóc buông lơi …người giữ phận đời nghèn nghẹn
Chị thương anh một mình giường bệnh
Mẹ già- cuộc chiến bát cơm rung
Chăm con lọng cọng đau lòng
Áo trắng thiên thần .. không phải thiên thần ..!?!
Sao trái tim anh dịu dần đớn đau
Dần ấm áp
Mẹ già lau nước mắt tủi tủi mừng mừng đón đứa dâu xinh
Chiến chinh rõ chân tình
Cây hạnh phúc ươm xanh.


 

 

Tặng anh bộ đội Cụ Hồ

Phạm Thúy Nga

 

Bài thơ em viết tặng anh

Một người lính chiến xuân xanh vào đời

Đạn bom tay súng không rời

Kiên cường bất khuất vì đời xông pha

 

Chiến trường khốc liệt bom sa

Vẫn lèo vẫn lách vượt qua núi đèo

Đạn bay súng nổ ầm, vèo

Vững tay súng mặc chuông treo chỉ mành

 

Dặm trường sá quản khúc quanh

Dép cao su dẻo chân anh đá mềm

Mang ba lô súng gác thềm

Sẵn sàng chiến đấu cả đêm lẫn ngày

 

Chiến trường xưa áo sờn vai

Sao vàng nền đỏ tung bay khắp miền

Lính Cụ Hồ mãi trung kiên

Vì dân vì nước truân chuyên xem thường

 

Việt Nam giàu đẹp hùng cường

Cũng nhờ bộ đội lo lường trước sau

Lính Cụ Hồ đẹp làm sao!

Hậu phương tiền tuyến đậm màu tình quê


 

Những thiên thần chống Mỹ

Ánh Nguyệt

 

Ngược thời gian tìm về lịch sử

Nơi bao đóa hoa trong độ tuổi mộng mơ

Tóc thắt bím dài, mắt lúng liếng cười tươi

Làn da trắng cái cổ cao kiêu hãnh

Thế mà em bỏ Hà thành vào trận

Làm “trinh sát mặt đường”

Ngày và tối phá bom…

Đất khét, bom rung, cát bụi bủa giăng

Cây trơ gốc trước cửa hang hăng khói thuốc

Tiếng gầm rú… trên không trung “bầy phản lực”

Lượn lờ rải bom, vang tiếng nổ xé trời

Tất cả tan hoang sau lớp khói bụi mờ

Rồi im ắng… em nóng lòng chờ đợi lệnh!

Đo lượng đất

Rà quả bom chưa nổ

Em… em… em…

Mỗi đứa… hai, ba quả mà làm

Cực khổ, hiểm nguy, thần chết “sẵn sàng”

Em gan góc chẳng nề hà than thở

Tiếng em hát bao con đường đã mở

Cho đoàn xe chạy thẳng chở chiến công

Mắt em cười lấp lánh những ước mong

Miền Nam giải phóng, đất nước mình thống nhất.

 

Giờ… hơn bốn mươi năm

Nước nhà độc lập

Dân tộc thái bình đã sánh vai kịp năm châu

Tìm người em của ngày ấy nơi đâu?

Nơi nghĩa trang tĩnh lặng!

Những hàng hoa sứ trắng…

Hương phảng phất như người con gái ấy!

Dành cả thanh xuân cho đất nước thanh bình

Xin nghiêng mình nhớ mãi đấng anh hùng

Chân đạp đất, đầu đính sao oai dũng

Thế hệ đi sau xin góp phần công sức

Việt Nam muôn đời…

Yên nghỉ nhé… Những thiên thần!


 

 

Đợi anh về, em nhé!

Thụy An

 

Mùa Xuân đang chạm ngõ nhà ai

Mai vàng rực nẻo đường biên giới

Chốt tuần tra anh bám trụ ngày đêm

Nhiệm vụ “kép” lặng thầm giữ bình yên biên giới ngày đêm

Hạnh phúc riêng tư đành gác lại quê hương

Khắc phục khó khăn quyết hoàn thành nhiệm vụ thiêng liêng

Giữ vững an ninh chủ quyền biên cương Tổ quốc

Đem đến sự yên bình trên mọi miền đất nước

Nỗ lực, hy sinh không quản ngại hiểm nguy

Kẻ thù luôn rập rình muôn hình vạn trạng

Không thể lơi tay, không thể vô tình

Chung tay vượt khó khăn quyết đẩy lùi dịch bệnh

Vì cuộc sống bình yên, hạnh phúc bao người

Hạnh phúc riêng tư ấp ủ bởi lỡ ngày về phép muộn

Em nhé ở nhà xin đừng lo lắng vu vơ

Đừng tủi hờn vì lính thời bình với nhiệm vụ thiêng liêng

Đồng đội anh biết bao người thầm lặng hy sinh

Hạnh phúc riêng tư đều gác lại

Cho Tổ quốc biên cương vững bền muôn thuở

Chốn quê nhà luôn hạnh phúc, bình yên

Biên giới mùa Xuân viết những dòng tâm sự

Gửi về em chút quà Xuân cùng những nụ mai vàng biên giới đầy yêu thương.

Xuân về muộn tình anh lặng lẽ

Chốn quê nhà bình tâm đợi

Nhé em!


 

 

Lời người còn lại

Nguyễn Ngọc Nga

 

Đường Trường Sơn chiều nay lạ quá

Tiếng đì đùng một phút lặng im

Tao bên cạnh thi hài loang máu

Lệ không rơi lại ngược về tim

Yên nghỉ nhé bởi còn tiếng súng

Đắp mộ mầy nắm đất thô sơ

Chiến trận còn dài đành để lại

Đồng đội nằm dưới đám lá khô

Không nhang khói không vành tang trắng

Mỗi một tao khoảnh khắc nát lòng

Chú chim rừng nhìn rồi vụt mất

Chỉ côn trùng vọng tiếng nỉ non

Hẹn bạn ngày hát bài thống nhất

Trở lại tìm dù vô vọng chông chênh

Quy tập cốt để về với mẹ

Cho lá vàng vui con ở cạnh mình

Lá xanh kia cũng mỉm cười dưới nắng.