Có lẽ nào…

Có lẽ nào ngày mai không còn nữa

Trời thêm xa và đất lại thật gần

 

Có lẽ nào chốn trầm luân cõi tạm

Nẻo nào xa còn lưu luyến phân vân

 

Có lẽ nào từ mong manh sợi khói

Từng ngày qua đau đáu trái tim nhàu

 

Có lẽ nào con sông quê thuở ấy

Bàng bạc trôi viễn xứ chở niềm đau

 

Có lẽ nào hoàng hôn chênh chếch bóng

Nghiêng nghiêng đêm mộng mị đến nao lòng

 

Có lẽ nào lá vàng rơi thật khẽ

Mây biết buồn và sao cũng bâng khuâng

 

Có lẽ nào nắng tàn phai trước ngõ

Bóng trưa hè thảng thốt nén niềm đau

 

Có lẽ nào bài thơ tình dang dở

Gió ru hời hạt nắng cũng xôn xao…

Hoài Huyền Thanh