Hồn đi còn biết trở về mà thơm
Thôi về gom lá sân thôi
đốt cho cay đắng lên trời làm mây
trợt chân một nấc thang dài
nỗi niềm chết mọc thành cây xương rồng
Hoa thơm là để bướm ong
đã bầu đã bí chi bồng bột nhau
lòng người như áo mưa nào
cởi ra thì ướt mặc vào lại khô
Thời gian là chiếc đồng hồ
mà quay chóng mặt những ngồ ngộ kia
lắng nghe tiếng nói trang bìa
cả trong lòng sách nong nia tận tường
Ai rồi cũng cuối con đường
có vấp ngã mới biết thương thân mình
trở về như khúc bình minh
khúc mưa khúc nắng khúc bình lặng khô
Xin người bớt chút mơ hồ
mà nghe tiếng nói của đồ vật kia
bông quỳnh rớt xuống đêm khuya
hồn đi còn biết trở về mà thơm…
Nguyễn Thanh Hải
(Nguồn ảnh: Internet)