Ký ức mùa Thu
Không lẽ nào
mùa thu ấy ra đi…
Ba cũng giấu nỗi thường tình nên không chia tay má
chinh chiến trường kỳ
Má lắm đợi nhiều trông
chín nhánh bãi bồi vẫn nặng một đời sông
khi trẻ – và tình yêu của ba rất trẻ.
Con nghĩ về ba
thật bình thường tuổi cặp kê yêu đương
Mẹ có lén gởi bàn tay thon theo ba lên đường
và lặng yên ba giữ trong lòng đêm gió rét?
nghe nói trán thẳng, tóc xanh bên lưng có thép
chứ ngọn lửa thường tình nào đã tắt ở buồng tim.
Lúc vầng trán ba nhăn
tóc bạc nỗi niềm
sau mấy mươi năm chiến tranh mất mát
với con còn điều gì khác
hay xao động ở lòng nên ngôn ngữ dễ vụt xa
hay vì chia tay và đợi chờ
thời trai tráng đã qua
sống dậy lòng ba chút bồn chồn, bịn rịn…
Mùa thu này con lại đi…
Vì bờ tre làng vẫn xanh áo lính
có những phân vân thường tình
nên con hiểu về ba!”
Trần Thế Vinh