Ngàn năm
Ngàn năm trăng khuyết
Có mấy khi đầy
Người như bóng nguyệt
Ẩn chìm khói mây
Ngàn năm cõi mộng
Bao lần được say
Chỉ làn hương mỏng
Qua giấc mơ nầy
Ngàn năm dong ruổi
Chưa cạn biển trời
Một giây đắm đuối
Mắc nợ cả đời
Ngàn năm quên nhớ
Dẫu là thương đau
Cho dù cách trở
Vẫn buộc hồn nhau…
Trịnh Bửu Hoài
(Minh họa: Quang Vinh)