Nỗi niềm Cù lao Giêng
Cơn gió bấc có làm ai thấy lạnh
Tháng mười hai về lại xứ cù lao
Tóc bạc rồi đời vẫn cứ xanh xao
Hồn nhạt nắng giữa lòng người mặn đắng
Thuở xưa đó em đơn sơ áo trắng
Chuông giáo đường chiều thánh thót vang ngân
Ta ước làm ngọn cỏ dưới bàn chân
Chờ gót ngọc ai về ngày chúa nhật
Ta cánh nhỏ chim trời trôi phiêu dạt
Em mười năm cảnh cá chậu chim lồng
Bồng con thơ chiều đi lễ với chồng
Em còn nhớ lời hẹn thề xa lắc
Nước bến sông tháng mười hai lạnh ngắt
Con đò sầu nằm bãi chẳng buồn đưa
Ta chẳng còn khờ dại thuở xa xưa
Nhưng vẫn ước đời cỏ buồn hiu hắt…
Thôi dẫu gì cũng đừng rơi nước mắt
Lời nguyện cầu ngày ấy vỡ làm đôi
Ngang giáo đường lòng chạnh những bồi hồi
Bước đơn lẻ bài thánh ca trĩu nặng…
Mỹ Hằng