Vọng cổ: Thoại Sơn miền thương nhớ

XANG XỪ LÍU

Nữ:     Ý, ý… Cái anh này (-)
Khi không lại chặn đường người ta
Nè, làm ơn xin hãy tránh ra
Hổng thôi… tôi méc má bây giờ

Nam:  Xa cách bao năm, hôm nay gặp lại
Chẳng lẽ ai đã quên người bạn học
Bởi vậy… ông bà mình nói không có sai
Hễ “Xa mặt thì cách lòng”

Nữ:     Lẽ ra người nói câu này
Phải là tôi mới đúng
Anh đi biền biệt mấy năm trời
Không lời hỏi thăm hay một dòng tin nhắn
Hôm nay về đây còn buông lời trách móc
Thôi, làm ơn mau hãy tránh ra
Để tôi ra đồng kẻo lỡ việc người ta.

VỌNG CỔ

NamCâu 1: Em ơi! Những lời hờn dỗi dễ thương khiến cho lòng anh như kim châm, muối xát. Xin hãy đứng lại nơi đây thêm giây lát để anh được cùng ai bày tỏ đôi lời (-) Cũng bởi hoàn cảnh đẩy đưa chớ ai muốn bao giờ (-)

Nữ:     Tôi biết người ta sẽ đổ thừa cho hoàn cảnh, nhưng… nếu ai muốn tỏ bày thì tôi cũng sẽ lắng nghe (-)

Nam:  Ngày ra trường, anh cũng muốn về công tác dưới quê, nhưng công việc của anh chỉ thích hợp ở thị thành. Cơn lốc cuộc đời cứ thế cuốn trôi, để đường về Thoại Sơn ngày thêm xa mãi.

(DẬM) LÝ CÁI MƠN

Nữ:     Đường về Thoại Sơn
Giờ đây thông thoáng
Bao tháng năm qua
Anh nào luyến lưu làng quê
Để hôm nay còn đổ lỗi nẻo xa, đường dài

Nam:    Nào phải đâu anh người vô tâm
Tuy ít khi về quê
Công việc bộn bề, hết tháng rồi năm.

Nữ:        Câu 2: Công việc bộn bề sao hôm nay lại tới, có mặt ở nơi đây làm tôi thấy ngỡ ngàng (-) Thôi, làm ơn tránh ra tôi còn phải ra đồng (-) Ở quê bây giờ cũng đâu nhàn nhã, hết chăm sóc lúa ngoài đồng rồi tới chăm bón vườn cây (-)

Nam:    Chuyện này thì anh cũng có biết, có hay, Thoại Sơn quê mình đang dựng xây nông thôn mới. Ngoài cây lúa vụ ba còn thêm vườn cây ăn trái, tạo thu nhập, việc làm, đời sống mới nâng cao.

Nữ:        (nói) Ủa, sao mấy chuyện này anh đều biết hết vậy cà?

Nam:    À, là tại vì…

CAO PHI

Tuy ít dịp về quê
Dù bận thế nào cũng hỏi thăm tình hình
Quê mình ra sao? Bạn bè lúc trước có hạnh phúc bình an
Và anh được biết cô bạn gái được ngợi khen hết ý
Việc nước, việc nhà
Đảm đang giỏi giắn, nhưng vẫn còn độc thân
Nghe qua lời này, anh đây bỗng thấy trong lòng lâng lâng.

VỌNG CỔ

Nữ:        Câu 5: Nghe anh bày tỏ nãy giờ tôi nghĩ chắc là tôi đã hiểu lầm anh nên buông lời trách móc. Thôi thì sẵn đây cho tôi được nói cùng anh lời xin lỗi chân thành (-) Bao lâu nay, cứ ngỡ là anh xa mặt cách lòng (-)

Nam:    Quên làm sao nơi chôn nhau cắt rốn, bao kỷ niệm vui buồn cùng bè bạn dưới trường xưa (-) Nhớ con đường làng lầy lội mỗi lúc trời mưa, chúng mình tan trường về trong cơn gió lạnh. Em vô ý trượt chân kéo theo anh té ngã, bạn bè cười trêu, em giận đến mấy ngày.

Nữ:        Câu 6: Mấy chuyện xưa ơi là xưa mà vẫn còn nhớ thiệt sao? Anh biết hôn, con đường ấy bây giờ đã mở rộng thênh thang, mái trường xưa cũng khang trang màu ngói mới. Cầu đúc, cầu dây nối tương lai phơi phới, Tây Phú, Mỹ Phú Đông, An Bình không còn heo hút vùng sâu.

Nam:    Cô cán bộ nhiệt tình luôn gắn bó với người dân, sáng ở ngoài đồng, trưa về bên vườn cây sai trái. Chuyện đổi mới của quê hương đã trở thành hiện thực, còn chuyện của đôi ta em tính đến khi nào (-)

Nữ:        Ủa, chuyện của đôi mình là chuyện gì? Em đâu biết. Thôi, em phải ra đồng, anh hãy lo việc của anh.

Nam:     Trong ngày hội mừng Thoại Sơn vinh danh nông thôn mới, anh mời bạn bè về dự đám cưới của đôi ta.

Trần Kim Hằng
(Ảnh: La Lam)