Xuân về trên biên giới Tân Châu
Xuân về trên đất Tân Châu, nơi đầu nguồn biên giới, như một khúc hát dịu dàng len lỏi vào từng ngóc ngách của cuộc sống. Nơi đây, sông Tiền hiền hòa chảy qua, mang theo phù sa vun đắp cho những bờ bãi trù phú. Cùng với dòng sông ấy, mùa xuân cũng đến, chậm rãi mà nồng nàn, như một người khách thân quen luôn biết cách làm ấm lòng những con người chân chất.
Khi những cơn gió bấc cuối cùng lặng lẽ tan trong ánh nắng, mùa xuân chầm chậm bước chân về trên vùng biên giới Tân Châu. Nơi đầu nguồn sông Tiền, nơi dòng chảy mang theo phù sa vun đắp cho ruộng đồng, cũng là nơi giao thoa của văn hóa và tình người, xuân hiện diện một cách bình dị mà đậm chất riêng.
Tôi còn nhớ, lần đầu đặt chân đến Tân Châu vào một buổi sáng đầu xuân, khi sương mai còn vương trên cành lá. Dòng sông Tiền rộng lớn trải dài trước mắt, như một tấm gương khổng lồ phản chiếu ánh nắng ban mai lấp lánh. Ở đây, mùa xuân không vội vã, không phô trương, mà nhẹ nhàng như chính nhịp sống của những con người luôn bền bỉ gắn bó với đất đai và sông nước.
Chợ Tân Châu vào những ngày giáp Tết đông vui như ngày hội. Người ta đến chợ không chỉ để mua bán mà còn để gặp gỡ, chuyện trò. Những chiếc ghe chở đầy bông, trái, những gánh hàng rong nặng trĩu bước chân, tất cả hòa trong tiếng cười nói rộn ràng. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt những người bán hàng niềm hy vọng về một năm mới đủ đầy, nhìn thấy trong từng lời chúc Tết sự ấm áp của tình làng nghĩa xóm. Tết ở Tân Châu không phải là sự xa hoa, mà là những điều giản dị gắn kết lòng người.
Nét đẹp xuân Tân Châu còn nằm ở những làng nghề truyền thống – nơi lưu giữ hồn cốt của đất và người. Lãnh Mỹ A – niềm tự hào của vùng đất này, là minh chứng sống động cho sự tài hoa và khéo léo của người dân. Những tấm lụa đen óng ánh, mềm mại được nhuộm từ trái mặc nưa, vừa mang vẻ đẹp thanh lịch, vừa đậm chất dân dã. Lãnh Mỹ A đã trở thành một phần ký ức tự hào của người dân nơi đây.
Buổi chiều cuối năm ở Tân Châu mang một vẻ đẹp rất riêng. Trên những cánh đồng lúa chín vàng rực, từng đàn cò trắng chao liệng trong ánh hoàng hôn. Bên bếp lửa đỏ, các bà, các mẹ tất bật chuẩn bị những chiếc bánh tét, bánh ít để dâng lên bàn thờ tổ tiên và làm quà Tết. Hương lá chuối, hương nếp mới thơm ngào ngạt, phả vào không gian một cảm giác ấm áp khó tả. Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt lắng lại, cảm nhận rõ hơn sự gắn bó thiêng liêng giữa con người với đất trời, quê hương.
Tân Châu không chỉ là vùng đất đầu nguồn của sông Tiền mà còn là đầu nguồn của những câu chuyện về tình người, tình đất. Đây là nơi người Kinh, người Hoa và người Chăm cùng nhau sống chan hòa. Mỗi dân tộc đều mang đến những sắc màu văn hóa đặc trưng, làm nên một bức tranh xuân đa dạng và phong phú. Mọi người dù bận rộn với công việc đồng áng, vẫn luôn dành thời gian để quây quần bên gia đình, sẻ chia những câu chuyện đời thường và những lời chúc năm mới đong đầy yêu thương.
Những ngày đầu năm, tôi theo chân một người bạn thăm những xóm làng dọc biên giới. Con đường đất nhỏ len lỏi qua những hàng cây xanh mướt, dẫn đến những ngôi nhà đơn sơ dọc biên giới. Ở đó, người dân đón chúng tôi bằng những nụ cười mộc mạc, những cái bắt tay thật chặt. Họ không nói nhiều về những khó khăn, vất vả, mà chỉ kể về niềm vui khi được mùa, khi những đứa trẻ trong xóm đều được đi học. Tình người ở đây giản dị nhưng sâu sắc, như dòng sông Tiền âm thầm chảy mãi, chở nặng phù sa bồi đắp cho cuộc đời.
Mùa xuân ở Tân Châu không chỉ là mùa của hoa lá mà còn là mùa của lòng người. Trong cái bình dị của đất trời đầu nguồn, tôi cảm nhận được một sức sống mãnh liệt, một niềm tin bền chặt. Xuân không chỉ là khởi đầu của năm mới mà còn là dịp để người dân nơi đây nhìn lại hành trình đã qua, để thêm yêu quê hương mình – nơi đầu nguồn sông Tiền, nơi chất chứa bao ký ức và hy vọng.
Dòng sông Tiền vẫn chảy mãi, như cách xuân luôn quay trở lại mỗi năm. Và Tân Châu, với tất cả vẻ đẹp và tình người của mình, sẽ mãi là một phần ký ức đẹp đẽ, để bất cứ khi nào nhớ về, lòng tôi lại ấm lên như được trở về nhà.
Tôi đứng lặng bên bến phà Tân Châu, nơi dòng sông như một nhịp cầu nối hai bờ của đất và người. Những chiếc ghe nhỏ lướt qua mặt nước, mang theo nào là mía, lúa, những bó hoa cúc vàng rực hay cả tiếng cười vang của người lái đò. Khung cảnh ấy giản dị, bình yên đến lạ, nhưng lại chạm đến trái tim tôi theo cách không ngôn từ nào diễn tả được.
Người Tân Châu có một cách đón xuân thật đặc biệt: họ không vội vã hay ồn ào mà chọn cách cảm nhận mùa xuân qua từng hơi thở của cuộc sống thường ngày. Một bữa cơm sum họp, một buổi sáng cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, hay chỉ đơn giản là những phút ngồi bên nhau uống tách trà, trò chuyện về những gì đã qua – tất cả đều gói gọn trong đó niềm vui nhỏ bé mà bền lâu.
Tân Châu trong tôi không chỉ là một địa danh, đó là gốc gác, là nơi chôn nhau cắt rốn, là lòng người thắm đượm tình quê. Dù đi đâu, thì quê hương Tân Châu luôn là một phần trong ký ức, là nơi tôi tìm về mỗi khi thấy lòng cần một chốn bình yên.
Mùa xuân đang trôi qua trên đất Tân Châu, nhưng mùa xuân trong lòng người thì vẫn ở lại mãi. Những ngày tháng ấy, những khoảnh khắc ấy – dù nhỏ nhoi, lặng lẽ đã làm nên một bức tranh quê tuyệt đẹp. Để rồi, mỗi lần nhớ đến Tân Châu, tôi lại thấy lòng mình rộn ràng như đang nghe đâu đây tiếng gọi của quê hương – dịu dàng, ấm áp, và đầy tình người.
Khi những tia nắng đầu tiên của năm mới chạm vào dòng sông Tiền, tôi tin rằng, dòng chảy của Tân Châu sẽ tiếp tục mang theo những điều tốt đẹp, như cách nó đã làm suốt hàng trăm năm qua. Để mỗi mùa xuân, vùng đầu nguồn lại thêm tràn đầy sức sống, thêm vẹn tròn niềm vui, và thêm sâu đậm những ký ức khó quên trong lòng người lữ khách.
Trần Nhiên
Ảnh đầu trang: Chợ Tân Châu vào xuân | Nguyễn Văn Huy