Điều bình thường đã mất

Trên phiến đá rong rêu nơi hò hẹn

Trên thân cây xù xì màu quá khứ

Bao vết xước khắc ghi những cái tên xa lạ

Oằn mình đớn đau mang khế ước cuộc tình

 

Bao người thành đôi quay lại chốn cũ?

Người chia tay xóa những dòng tin, lãng quên ký ức,

Chẳng ai nhớ xóa dùm những cái tên trên thân cây, phiến đá

Chuyện của mình lại bắt người gánh giúp trăm năm?

 

Tôi thấy mình đâu đó giữa những thanh âm

Lạch cạch khốc khô con chữ mờ trên bàn phím

Gõ những phán xét, giận hờn hay ngọt ngào, trìu mến

Có bao lần phán xét mình đâu

 

Tôi thấy mình giữa những lằn ranh

Đi – ở, đón – đưa, nhớ – quên, sớm – tối

Mỏng manh thôi lại khéo suy tư mệt mỏi

Người lại cứ tranh vượt giới hạn chính mình

 

Tôi thấy mình có những ngày đón bình minh

Lại nghĩ đến hoàng hôn, mong điều gì rất khác

Sông có to đến một ngày cũng cạn

Nông sâu lòng người, ai đoán được đâu

 

Đứng trước thân cây, phiến đá bạc mái đầu

Vết xước một thời chẳng còn đau đớn nữa

Tôi thấy những mầm non đang vẫy gọi

Điều bình thường lạc mất giữa đời tôi.

Minh Bảo Trân