Nợ duyên đôi mắt con rắn
Trước khi chia tay Linh nói với tôi: “Nhà em ở ấp Ông Bà Lẫy, Tri Tôn, có duyên thì mình gặp lại”. Chỉ vỏn vẹn mấy từ mà sao lòng tôi nhớ hoài, nhớ đôi mắt đen láy, và cái miệng cười chúm chím để lộ những cái răng trắng đều, ẩn hiện lên khuôn mặt trái xoan. Tính từ gặp em đến nay đã 2 năm rôi hổng biết em có chồng hay chưa? Sao lòng tôi có gì đó như sơi dây buộc ràng vương vấn khi nghĩ tới em. Biết em cũng là chuyện tình cờ vì lúc đi nghĩa vụ tôi quen thân với Tân cùng đơn vị, Tân nói: “Tao có đứa em cô cậu chưa chồng, mầy về cưới, tao nói vô là được liền”. Và sau đó tôi có về quê của Tân ở Tri Tôn, đêm ăn chè thì có Linh đến chơi. Tân giới thiệu: “Em tao đó tên Linh”. Linh trong chiếc áo cánh màu xanh lam có nước da ngâm đen có đôi chân mày rậm làm cho tôi chợt lưu ý! Nét quyến rũ của Linh tỏa ra qua lời nói dịu dàng, và nụ cười e dè khiêm tốn đã nhanh chóng thâm nhập vào tôi. Khi vào bàn ăn, tôi nhanh tay mút chén chè đưa cho Linh, Linh cười nhẹ nhìn tôi và tay đỡ chén chè khẽ lời cám nhỏ xíu. Khi tay em chạm tay tôi, tôi nghe như có luồng điện chạy qua người làm tôi tê dại. Đó là cảm nhận lần đầu tiên và duy nhứt khi biết Linh.
Tôi không có được thông tin hay số điện thoại gì của Tân mới gặp khó, đi mà lòng cứ hoang mang, không biết tìm nhà Linh ở đâu, và cô có chồng hay chưa? Thắc mắc hoài, nghĩ bụng nếu không tìm được thì quay về nhà Tân nghủ chớ gì? Nhưng lòng cũng không muốn cho Tân hay chuyện này sớm, muốn có sự bất ngờ với Tân, nên tôi mạnh dạn cho xe chạy vô ấp Ông Bà Lẫy. Xe vô khoảng, hỏi bà già tưới rau, bà lắc đầu không biết, và nói: “Chú chạy lần tới xóm nhà đông kia hỏi may ra người ta biết, vì đó là nhưng người cố cựu đây. Xe tới xóm nhà đông, tôi cho xe chậm lại, lựa người để hỏi. Hỏi phụ nữ là chắc ăn hơn đàn ông, bụng nghĩ vậy nên chợt thấy người phụ nữ vác trái mít đi bên lề, tôi tấp vô hỏi. Khi nói tên tuổi tác cô gái tên Linh thì người phụ nữ nhìn tôi hồi, hỏi:
– Cậu là ai sao biết Linh?
Tôi trả lời bạn đi nghĩa vụ của Tân. Người phụ nữ cười, nói: “ Linh là em tôi, đi theo tôi nè!”
Tôi thấy vậy mời, chị lên xe, tôi đỡ trái mít để lòng ba-ra xe. Xe chạy chút chị nói: “đó nhà màu xanh phía trước đó, và nhà chị đây, cho xuống đi, khi về em ghé chơi”. “Dạ!”
Tôi dựng xe trong sân, con chó phèn chực sủa. Tiếng của cô gái chạy ra gọi : “Phèn, phèn..”. Chó cụp đuôi đi ra sau nhà.
– Có phải Anh Tâm không? Trời! Đi đâu lạc vậy? Sao lên mà không cho anh Tân hay cùng đi, tìm nhà em có khó lắm không? Linh quay quả đi rót nước mời tôi, vẫn nụ cười như ngày nào. Tôi nhìn gian nhà dó xét coi có dấu vết gì của đám gã không, nhìn tướng đi vóc dáng của Linh coi có gì thay đổi không. Tôi vững bụng không thấy gì lạ.
Nhưng chưa thật sự tin vào mình, biết câu hỏi hơi kỳ nhưng phải hỏi:
– Em có tổ chức đám cưới gì chưa?
Linh nhìn tôi, cười:
– Nếu em nói đã tổ chức đám cưới rồi thì anh sao nè! Nhưng em không biết nói dối. Em bị ế rồi anh ơi!
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong bụng. Linh có lẽ đoán biết được phần nào việc tôi lên thăm em. Nên cứ nhìn tôi cười mà không nói gì! Nụ cười làm cho tôi khó hiểu sao á!
Linh cho biết, ba má và các em đi ra rẫy thu hoạch mít, cân bán cho thương lái, chiều mới về. Và Linh điện thoại cho Tân hay, rủ lên chơi. Có Tân giới thiệu và làm cho tôi bớt bối rối khi gặp mặt ba má và các em Linh. Đêm đó, Linh cùng tôi và Tân đi vô xóm thăm một người bà con, gọi ông Năm.
Tôi vội tiếp đỡ bao thuốc từ vai ông Năm xuống. Ông nói:
– Nhiều tổ thuốc Nam từ thiện dưới kia nhờ bác kiếm hơn chục loại thuốc cần thiết để về trị bịnh giúp người. Bác quần kiếm ngày này qua ngày nọ, đi sớm về tối. Nay nay các cháu có duyên mới gặp được bác đó. Thôi vô nhà ngồi nghĩ chút ăn cơm với bác nghen!
Ông Năm rót nước nấu chín bằng loại cây rừng đưa cho chúng tôi, giục:
– Uống đi các cháu. Uống vào thấy khỏe ngay, sâm núi đó! Nơi đây ngày xưa coi như là vùng sơn địa đầy chướng khí và thú dữ không ai dám đi lên ngọ núi Tô này, nó còn có tên là Phụng hoàng Sơn đó. Con người tồn tại nơi đây cũng bằng kinh nghiệm lưu truyền, luôn chống chọi với thời tiết với thú dữ và rắn độc.
Ông Năm hỏi tôi:
– Cháu có biết dân gian thường nói đến từ năm non bảy núi là nơi nào không?
Tôi dần dừ:
– Bác sẵn kể cho cháu nghe đi, cháu biết không rành.
– Năm non còn có tên là 5 dồ: Vồ Bò Hong là nơi đây, vồ Đầu, Vồ Bà, Vồ Ông Bướm, Vồ Thiên Tuế. Bảy núi nằm trong các huyện: Tri Tôn, Thoại Sơn, Tịnh Biên, Châu Đốc –An Giang với quần thể hơn 40 ngọn núi lớn nhỏ, nhưng người ta chỉ gọi chung là Bảy núi. Bảy núi là: Thiên Cấm Sơn, Anh Vũ Sơn (núi Két), Ngọa Long Sơn (núi Dài), Ngũ Hồ Sơn (núi Dài 5 giếng), Liên Hoa Sơn (núi Tượng), Phụng Hoàng Sơn (núi Cô Tô), Thủy Đài Sơn (núi nước). Theo truyền thuyết kể rằng: Ngày xưa Gia Long bị quân Tây Sơn đánh chạy giạt lên đây tạm trú, sợ bị dân phát hiện nên tung ra tin đồn “Trên núi có cọp dữ, rắn độc và đầy sương lam chướng khí, nên cấm không cho dân lên. Sau khi Gia Long lên ngôi, núi có tên núi Cấm, Thiên Cấm Sơn (trời cấm). Núi cao nhứt trong quần thể núi ở xứ này 716 mét. Bên cạnh còn có rất nhiều chuyện huyền bí ở năm non bảy núi như: ông Đạo Lập, một trong 12 đại đệ tử của Phật Thầy biết hô phong hoán võ, dùng nón lá đi qua sông, Ông Đạo Điện thu phục thần Bạch Hổ, Đạo sĩ Ba Lưới và phái võ Đường Phong với tuyệt chiêu “Bình Phong Lạc Nhạn”… Và biết bao câu chuyện thần bí khác như: Bác Vật Lang xuống hang sâu về không nói chuyện. Những huyền bí truyền theo lời kể đời này qua đời nọ ngày một huyền bí thêm.
Ông Năm hạ giọng kể:
– Còn đây là núi Tô (Phụng hoàng Sơn) cũng nằm trong thất sơn huyền bí. Chuyện mới gần đây thôi, một hôm bác đang phơi thuốc trước sân bỗng có người đàn ông cõng trên lưng một phụ nữ mặt tái xanh, miệng sùi bọt mép. Người đàn ông luôn miệng van xin cứu người. Bác thấy vậy vội vẹt bộ ván cho người bịnh nằm xuống kéo bàn chân thấy sưng tím, vét cắn sâu lại gần động mạch chủ nên bác biết khó trị. Cũng như lần trước, bác dùng đũa bếp xeo miệng người bịnh đổ thuốc vào và đấp vết thương buộc rịt lại, thời gian không lâu bệnh nhân hạ đàm, dần tỉnh. Nhưng lần này bác phải dùng đến bài thuốc thứ hai, thứ ba là bài thuốc cuối cùng trong nghề của bác mới cứu được người bịnh. Bác đã từng cứu người bị rắn cắn đến vài chục có dư mà đâu có chuyện lạ như lần này. Đây là lần đầu tiên bác phải dùng đến bài thuốc gia truyền thứ ba, vì con bịnh cứ cầm cự, đàm cứ lên không hạ xuống. Bác hỏi người chồng sao để lâu như vầy?
Ông chồng run rẩy, kể:
– Vợ cháu ở nhà mình bị “chạm” hồi nào không hay, cháu về thì đã như vầy!
Ông biết gặp phải rắn cực độc, lại để thời gian lâu nên nộc độc đã phát tán trong cơ thể rất nguy kịch. Nhưng thấy cảnh chồng than khóc tội nghiệp nên bác ra bàn thông thiên khấn vái:
– Ngay tam vị thánh tổ, các chư thần năm non bảy núi, về hộ trì cho tôi cứu được người bệnh này. Nếu có mắc phải tội lỗi gì tôi xin chịu thay cho người bệnh được sống về nuôi con nhỏ. Như rắn có thù oán gì đó cần lấy mạng thì cứ lấy mạng tôi.
Ông khấn vái ba lần rồi trịnh trọng cắm nhang.
Điều rất lạ, khi bác quay lưng vô thì người bịnh đã hạ đàm thở được, dần bình phục. Người đàn ông thấy vợ coi bề chịu thuốc dần tỉnh mừng vô cùng. Bác tiếp tục trị cho bệnh nhân khỏi hẳn. Đến ngày vợ chồng người bệnh ra về bác cảm thấy như mắc phải lời van vái với ai đó, lòng không mấy an tâm.
Đêm đó, ông đang ngủ bỗng nghe tiếng cọ trên mặt đất, trên lá khô nghe rất là nhẹ, rõ ràng tiếng bò của rắn. Bác lắng yên nghe ngóng. Thời gian nghe ngóng bác biết con rắn đã đến! Nhưng đến với mục đích gì thì ông chưa hiểu. Lành hay dữ với bác đây? Chút lo lắng rồi ông bình tĩnh nói:
– Quý nhân đã đến thì ra mặt đi! Đòi mạng thì tôi sẵn sàng. Được cứu người, giờ có chết cũng cam chịu ra đi.
Vừa dứt lời thì con rắn rắn hổ chúa to bằng bắp tay lớn cất cao đầu phùng bàn nạo dẹp như bàn tay, hai mắt phóng tia sáng lắp lánh như sao trời. Rắn trong tư thế tấn công. Bác nghĩ giờ mà phóng chạy cũng không kịp, thôi thì ngồi dậy tịnh tọa cho thân tâm nhẹ nhàng trước khi chết. Ông nhắm mắt định thần không nghe biết mọi sự việc chung quanh. Thời gian yên lặng trôi qua, một phút rồi hai phút, năm phút, mười phút vẫn bình yên. Bác từ từ mở mắt, con rắn nằm khoanh tròn bên vách mùng hai mắt hướng về bác, đầu lưỡi le dài thăm dò.
Nhờ ánh đèn treo trên vách và ánh trăng ngoài dọi vào nên bác thấy con rắn rất rõ, nó khoanh tròn nhưng đầu hướng về bác hai mắt có vẻ hiền hòa, thân thiện. Ông nghĩ trong bụng, nếu như rắn đến để đòi mạng thì nó đã hành xử rồi, đâu phải dịu dàng như vầy.
Ông nói:
– Nếu như tôi chưa tới số cùn mạng tận, vậy ta xem nhau như là bạn, không hại nhau. Và từ nay tôi mong ông đừng hại người, lo tu hành để nhờ kiếp sau.
Nói rồi, bác nhẹ nhàng đứng dậy vén mùng đi nấu nước.
Con rắn vẫn nằm yên đó, bác đi nấu nước cúng ngoài bàn thông thiên, trở vô thấy con rắn vẫn còn nằm khoanh y chỗ cũ. Thấy vậy tôi để yên không động đậy, đi nấu cơm, ăn cơm và đi rừng hái thuốc như mọi khi. Khi về con rắn đi đâu mất. Cách đây mấy hôm, bỗng rắn xuất hiện nằm khoanh bên hè, tôi lo phơi thuốc chiều xem thì thấy rắn biến đâu mất, ngay chỗ nằm có nhánh cây thuốc rất lạ, cây thuốc này thường mọc ờ những kẹt đá trên cao. Ngửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng trong mũi nghe cơ thể khỏe sảng khoái. Hôm sau tôi đi hái về một số và gởi xuống các tổ từ thiện Đông Y nghiên cứu thấy thuốc thuộc nhóm trị cảm nóng, ho mát gan giải độc rất cao. Có thể thuốc còn đặc trị những chứng bịnh ngặc nghèo khác mà chưa phát hiện ra, nói chung là loại dược liệu quý. Bác luôn thắc mắc: Con rắn này có liên quan gì đến người phụ nữ bị bịnh hôm nọ không? Và nhánh thuốc ở đó do rắn đem lại cho bác dùng để cứu người, hay là lý do nào đó như gió giông vô tình đưa đến đây ông không biết?
Tôi hỏi:
– Ông có kể cho ai nghe chuyện này chưa?
– Chưa! Ông thấy đâu cần thiết phải kể cho ai nghe. Nghĩ rằng, đời bác làm từ thiện không cần khoe danh tánh thì cần gì cho nhiều người biết. Đâu cần thêu dệt thần thánh hóa để làm gì? Vả lại, rắn bây giờ không còn mối đe dọa cuộc sống con người, nhà thương nào cũng trị được. Còn cây thuốc Nam đã từ lâu đã được công nhận tính năng của nó rất cao, trị được nhiều thứ bệnh. Do vậy ông thấy không cần thiết kể cho ai nghe, có vẻ huyền thoại quá!
Tôi, Tân, Linh lắng nghe ông Năm kể chuyện nghe say mê như chuyện cổ tích, đêm đó tôi về Linh giăng mùng cho tôi và Tân ngủ, Tân thầm thì bên tai:
-Tao định xuống mày coi sao? Mầy có biết con Linh hai ba chỗ coi, tao ngăn lại, nói để anh làm may bạn anh cho em, tính tình người này dễ thương, lao động tốt em khỏi chê chỗ nào! Tin anh đi. Ba mẹ Linh cũng mấy lần sắp hứa với người ta, mà tao cũng can ngăn, thấy lâu ba má Linh giục. Tao định xuống mày coi mầy mà có vợ chưa, mầy có vợ tao bị chửi chắc chết!
Tôi có ý lên thọ giáo học ông Năm bài thuốc rắn, đi hai lần, lần nào cũng ngủ lại nhà Linh và cuối năm đó đám cưới tôi và Linh tổ chức. Ông Năm đứng ra làm chủ lễ, khi bái tông đường và lễ ra mắt ba má vợ xong, ông Năm nói khẽ trong tai tôi: “Ông rất tưởng con, đời sẽ có hạnh phúc trong cuộc sống!”
Ba đứa con ra đời, những buổi tối quanh quần bên mâm cơm, tôi chợt nhớ đến đôi mắt hiền hòa thân thiện của con rắn mà ông Năm kể, và đôi mắt của Linh tràn ngập hồn tôi, và cũng nhờ chuyện con rắn để làm cái cớ cho tôi lên xuống cho mối tơ duyên tôi và Linh kết chặt.
Con đường Tri Tôn lên ấp Ông Bà Lẫy giờ là quê hương thân thiết là bên ngoại thân yêu của đám con tôi.
Nhật Hồng
(Minh họa: Quang Vinh)