Thao thức ngọn đèn
Có thể chúng mình khác nhau nhiều thứ
Nỗi nhớ trường ai cũng giống ai thôi
Quên sao được thời “ăn khoai học chữ”
Khổ mà vui, chớp mắt đã qua rồi!
Đông đỏ lá bàng, hạ hồng hoa phượng
Màu mực xanh trăng vở trắng mơ màng
Êm tiếng lá rơi dịu lời cô giảng
Bâng khuâng chiều nắng rụng gió thu sang.
Chi chít chữ khắc lên cành khát vọng
Nỗi lo gần không buộc cánh mơ xa
Trái tim non phập phồng bao dự định
Vẽ tương lai toàn hoa gấm ngọc ngà.
Khi chuyện tiếu lâm ngả nghiêng bàn ghế
Lúc suy tư trầm lắng giọt mưa chiều
Xanh mắt nắng tôi thập thò cửa lớp
Em nghĩ gì ưng ửng má hồng kiêu?
Ơi những bài thơ hộc bàn dang dở
Ơi ngọn đèn thao thức suốt mùa thi
Lòng ăm ắp bao lời ve tiếng phượng
Phút chia tay ngọng nghịu nói câu gì?
Rồi mê mải theo cái duyên cái nghiệp
Mỗi cánh chim biền biệt một phương trời
Thời trung học còn nguyên niêm kỷ niệm
Có ai về nhặt tiếng trống trường rơi?
Có thể bây giờ thiết tha đã khác
Gặp nhau là tíu tít chuyện xa xưa
Men nỗi nhớ đi tìm yêu dấu cũ
Trường huyện xa xăm vọng mấy âm thừa!
Tác giả Nguyễn Ngọc Hưng
(Ảnh: Hà Thị Hậu)