Theo bóng | Chạm cõi mơ

Theo bóng

Trên con đường mòn không nằm im bước chân
Về nơi xa ngày cũ
Để lại đời riêng lẻ
Sống bóng chồng cheo leo

Con đường dài thênh thang giờ hỏi đi đâu?
Thoi thóp
Bóng nghiêng
Thềm rũ êm nơi dừng chân

Hỏi trên con đường đi
Giá đỉnh cao treo bằng gì?
Ta lặng thinh…

Phía đường xa
Ta buông mình dung tục đời thường một lần ai cũng có
Làm chi cho tiếc nuối kéo về?

Nhiều khi không tự hỏi
bóng và ta có cùng nhau?
Vòng trời hõm sâu trách chi đời muôn mặt
Cứ đến phía cuối đường

Ta về trên con đường đi
Dậy rong rêu ngã theo đời trơn trượt
Bóng chìm đâu nơi đỉnh cao trôi dài phía trước?
Còn gì…?

 

Chạm cõi mơ

Không biết mình giữa mơ
Đôi mắt mở đêm tuồn về phía đồng
Vòng xoay tít mù
Ta liêu xiêu

Vất vưởng trong mơ
Đêm chợt thức khối ngực phồng ùng ục
phồng cưỡng lên điều chưa bao giờ sự thật
hồn liêu phiêu
theo con đường mòn không chạm bàn chân kẻ khác

Ta đi trong mơ
trườn lên nỗi sợ đời mình
sợ hãi đêm
sợ trượt lún bùn
sợ úa đen đắp lên linh hồn
sợ không còn trở lại lúc tan mơ
tìm rưng rưng nơi hốc mắt

Tàn đêm
ta nắm ước mơ run bần bật
ngực phồng lên lún sụp
màn-chiếu-chăn-căn phòng ngột ngạt
giấc mơ ta tuồn đi sập cửa

Phía ngoài
có hình bóng người đàn bà đã hóa ước mơ trên cánh đồng
đã hóa ước mơ trên đường về cát bụi

Mắt đêm ta tuồn về phía đồng
hình bóng lão nông già
đang liêu xiêu tiến về phía thời gian
dần hóa ước mơ vào cát bụi
cho cánh cửa nơi căn phòng toang mở
ta chạm thực đời mình…

Liêu Ngọc Ân
(Minh họa: Quang Vinh)