Tháng Chín | Cây không lá

Tháng Chín

Có lần trong số những lần
tháng Chín quay lưng rất vội
anh không kịp chạm ánh nhìn
có người hóa thành bóng tối.

Tháng Chín mưa, như mưa trăm ngàn cõi
tháng Chín hoa rơi, như rơi lấp mặt chiều
có người nhặt bóng ngày qua kết thành kén tuổi
treo ở giấc mơ mang tên Tháng Chín Ngây Ngơ.

Mỗi năm anh thắp sáng căn phòng một lần
lặng nhắm mắt đếm những sợi thương vương hóa bạc
tháng Chín cất giấu màu hồng của hoa, màu xanh của lá:
Ai chưng cất tháng Chín của tôi thành những khói xa xôi?

 

Cây không lá

Đem về từ thượng nguồn
ủ mấy bận mưa suông
sương ghé đầm nỗi vọng
nắng cô đơn đứng bóng
chùm sao rải trên đầu
những mùa sau, thêm những mùa sau…
cây sẽ mọc mầm trong tay nhau mà lớn.

Ngày chôn lá nhau dưới hai lớp đất
đặt hạt mầm lên, mi sẽ xanh mát suốt mùa
cây èo ọt, bởi nước mắt và lời người mặn hay chua?
những vết chân chim giẫm nát nếp nhăn đỉnh trán cụ Rùa.

Ba năm sau cây vẫn sống, lung linh
mấy lần ghé ngang thấy nước bốc hơi nhanh quá
lời người như chiếc lá
cây không mọc một nhánh nào
vẫn xanh
vẫn thẳng
vẫn vươn mắt với trăng sao
triền kiếp.

Hôm đó bóng người đi qua, qua nhiều lần liên tiếp
thiếp thiếp giấc em, không nghe thấy tiếng người
cái cây không lá vừa đâm chồi mới
anh đặt tên mùa, mùa lá Quên.

Lê Quang Trạng
(Ảnh: La Lam)