Thơ gửi mây trắng
Anh biết mình đã quá tuổi yêu đương
Qua những tháng ngày vụng dại (khi mà khát khao không còn bỏng cháy)
Chuỗi ngày qua chưa khi nào ngoái lại
Thiếu mất một bờ vai
Anh của tháng ngày mong đợi
Em đến từ bầu trời xanh cao vời vợi
Nơi ngọn gió mang trăm ngàn hương sắc lạ
Nơi cánh chim phiêu bạt chẳng bến bờ
Đỉnh núi mơ màng mây nhè nhẹ trôi qua
Em đến từ nơi nào xa lắc xa lơ
Tự ngày xửa ngày xưa anh khắc khổ đợi chờ
Thuở loài người còn u tịch hoang sơ
Mây của trời cao mây trắng nhởn nhơ!
Tâm hồn em rong ruổi khắp muôn nơi
Sà xuống ngọn cây, tung tăng trên thảm cỏ
Rớt xuống bờ vai anh chai cứng những hằng lo
Rồi vút lên bay cao cùng ngọn gió
Mây trắng của đời anh đã bao ngày nắng hạn
Trái tim hoang tưởng những hoài mong
Em vực dậy cả một bầu trời tăm tối
Mây của trời cao mây trắng nhởn nhơ!
Nguyễn Khái Hưng