Nói với đứa trong gương
Ước đừng hiểu lòng nhau thêm chút
Sẽ bớt buồn hơn khi đến cuối đường
Xưa đã từng nắm tay nhau nhiều lúc
Ngỡ hiểu nhau cả đời,
rồi có lúc cũng đành buông.
Dù cố vắt kiệt mình thêm lần nữa
Hố sân si cũng đâu chắc lấp đầy
Đành như cây già, chắt chiu hạt nhỏ
Trước những sâu trùng, trước những móng tay
Đến cuối ngày ngồi đong mưa buốt
Lạnh này thấm gì lạnh nỗi đời
Trong khi mình chỉ là cốc nhỏ
Rót hoài bể khổ chẳng chịu vơi
Nhìn con ngủ, mình nhìn vào hy vọng
Mùa này vàng, mong mùa khác xanh lên
Nhân gian mà,
mùa nào chẳng bão
Chỉ mong con chân cứng đá mềm.
Nguyễn Bàng