Màu tim tím nhớ!

Ai cũng hiểu màu hoa ấy sinh ra để buồn

để thương, để nhớ, để vấn vương

sao không tơ tưởng về một loài hoa khác

lại chọn tím bằng lăng ăm ắp hỡi tình đơn phương?

 

Anh trở về trường trong cái nắng cái mưa đầu hạ

thị trấn mình sao lạ quá chừng

bao nhiêu lâu vẫn nguyên hình hài cũ

lặng lẽ chiều như chiếc bóng già ngái ngủ mấy trăm năm?

 

Tiếng tu hú hiu buồn vọng từ xa xăm

cô nàng ngày xưa vẫn má lúm đồng tiền cười nụ

vẫn đôi mắt màu trời thẹn thùng ấp úng

hỏi chuyện chồng con: cô cười nhẹ… ngại ngùng!

 

Chưa có cảm giác nào hành hạ lòng bằng nỗi nhớ mông lung

trời tháng năm mưa phùn giăng kín lối

chỉ tại ngày xưa lỡ yêu rồi mà chưa chịu nói

để tháng năm mòn nhung nhớ mãi một màu hoa

 

Ta cũng hiểu loài hoa ấy sinh ra để buồn

vậy mà vẫn chờ-vẫn thương-vẫn nhớ-vẫn vấn vương

đâu phải màu tim tím ấy hương thơm ngào ngạt

chỉ tại lòng em ấm áp quá em ơi!

Phong Quý Chi