Phía niềm tin
Người lính cầm đèn pin đọc từng ngóc ngách
Chốt biên phòng nuốt tĩnh mịch ực màn khuya
Một ánh sao đêm, hai ánh sao đêm…
Trò chơi con trẻ quê nghèo lùa xô dĩ vãng
Cuộc chiến lặng thầm vĩ đại
Cả nhân loại đồng minh – chung gộp kẻ thù
Không súng ống, không đại bác xe tăng, vũ khí tình thương, áo giáp vô trùng
Phong tỏa biên cương nhốt cơn đau vào ngực, thắt thỏm ly cách đồng bào bối rối hồi hương
Chốt biên phòng bạt góc rừng tư lự
Chong mắt đêm duỗi giấc ngủ nao lòng
Kẻ địch bầy đàn nghễu nghện. Giễu mắt thịt người trần.
Giễu khoa học 4.0
Em mãi nghĩ về anh mà oằn cong nỗi nhớ
Người lính ăn gió nằm sương lăn lóc “chiến trường”
Cuộc chiến không màu máu
Cuộc chiến giật giành từng hơi thở mong manh
Hỏi cuộc chiến gì mà mọi người cách ngăn?
Kẻ địch vô hình nhại ghẹo cả hành tinh
Cuộc chiến trở trăn đếm từng mất mát
Em nghĩ về anh
Màu tĩnh mịch rót đêm vào thầm lặng
Tiếng giày xao xác cỏ sương
Ở đây em cũng quyết liệt chiến trường
Con phố dài yên ắng. Phố trở bệnh rồi, tâm điểm chuỗi ngày đau…
Anh chưa về bởi quê hương còn bóng dịch
Em nhớ anh dõi theo hướng gian lao…
Chúng mình cùng rũ bỏ niềm đau, cùng là chiến sĩ!
Ngày bát ngát ngày mọc lại bình minh
Đất Nước ngập nắng hồng bất tận…
Lâm Trúc
Ảnh: Gia Khánh