THÔNG BÁO SỐ 5

CÁC TÁC PHẨM VÀO VÒNG XẾP GIẢI

1. SINH NHẬT MẸ – Trần Đức Tín (Cà Mau)

 

Bốn đứa con xa ngất mấy phương trời
con từng viết trăm bài thơ, ngàn lời yêu cho những cô gái lạ
từng thức trắng đêm
thin thít những giọt nước mắt cho hụt hẫng trong con
từng chúc mừng, tổ chức sinh nhật cho bè bạn thân sơ
nhưng chưa lần nào là cho mẹ
chưa lần nào chúc mẹ một vài lời
chiếc phone ú ớ
con khờ dại cố tỏ ra mình vững chãi

câu yêu thương lau lách

mấy dặm đường mê mải không đủ sức về quê
mẹ đã ru con, hát con nghe về bầu trời
con lại không cất được tiếng ca nào về mẹ
mẹ ơi…
phận sông chảy ra biển lớn không về
chúng con mải kiếm cội mình xa xăm

hôm nay sinh nhật mẹ tôi
mái nhà lá rách bạc vôi mấy lần

chúng con:
bất hiếu
vong ân
đời mẹ khô héo muôn phần:
lỗi con…

con đi cuối đất cùng non
lạy buồng chuối chín héo hon đừng về

lạy mẹ
lạy tiếng ru quê

mẹ đừng cưỡi hạc sáo thề con đau

lạy hiên trước
lạy vườn sau

đừng phau phau trắng làm đau ruộng đồng
con về đốt cạn mênh mông
nằm ôm chân mẹ mà hong khói chiều.

 

 

2. CHỊ ƠI! EM MUỐN VỀ THĂM NHÀ – Ngô Thị Thu Vân (Bến Tre)

 

Chị ơi! Em muốn về thăm nhà

để được nghe tiếng con chìa vôi líu lo chuyền cành buổi sớm

tiếng con bìm bịp ngoài sông kêu nước lớn

tiếng com chim vịt chiều chiều gọi bạn tình xa

chị ơi! Em muốn về thăm nhà

để nửa đêm nghe tiếng dừa khô rụng

tiếng con lóc cửng – quảy nước ngoài mương

chị ơi! Em thèm hít hà mùi gió chướng

thèm tộ canh chua cá linh bông điên điển

thèm cái vị ngọt giòn của trái chôm chôm

thèm múi sầu riêng Ri Sáu, Chuồng bò

em nhớ lắm những gương mặt người hiền khô như lá cỏ

em xa quê mấy chục năm rồi đó

cũng không nguôi nỗi nhớ chị, nhớ nhà

*

**

Tội nghiệp em tôi, thân gái lấy chồng xa

Cách một đại dương – hơn nửa vòng trái đất

Làm sao em biết được

Quê mình đâu còn giống như xưa

Dòng Hàm Luông vốn đỏ nặng phù sa

Giờ trong vắt một màu xanh biển mặn

Những vườn chôm chôm, sầu riêng qua mùa hạn

Chống chọi với nắng

Trơ trọi, những cành gầy guộc, khẳng khiu

Thoảng đâu đây trong tiếng gió chiều,

Văng vẳng câu đồng dao “lạy trời mưa xuống”

Nghe đứt gan, đứt ruột

 

Từng trải gian lao, bền gan đánh giặc

Giành lại màu xanh từ chất đội khai hoang

Không lẽ nào trước cơn giận của thiên nhiên

Người châu thổ chỉ biết rơi nước mắt

Dẫu phải ngậm ngùi đành đoạn châm lửa đốt

Cũng là do cuộc sống được hồi sinh

Có cuộc chiến nào mà không điêu linh

Cho dù “kẻ thù” chỉ là một mùa khô khốc liệt

Tiếng máy cưa rền rĩ ngày đêm dẫu mang nặng nỗi buồn ly biệt

Dẫu từng nhát cưa cứ cứa vào lòng ta một niềm đau thống thiết

Người đồng bằng vẫn chan chứa niềm tin

Như năm xưa đồng khởi quê mình

*

**

Thôi thì, mai mốt chừng nào hết dịch

Em về thăm nhà, lại sẽ được nghe

Tiếng con bìm bịp kêu nước lớn

Nếu em về kịp mùa gió chướng

Chị sẽ nấu canh chua cá linh bông điên điển

Dắt em ra vườn lượm sầu riêng

Kể cho nghe chuyện quê mình

Vừa chống mặn, vừa chống dịch

Vậy mà người đồng bằng vẫn khỏe mạnh

Đất châu thổ vẫn ngời xanh.

 

 

3. GỌI ANH BẰNG TÊN SÔNG – Nguyễn Thái Thuận (Cà Mau)

 

sinh ra ở đồng năn phèn mặn

đất cầm trâu

gió chạy bời bời

mẹ gọi anh bằng cái tên thơm nức mùi mưa

cái tên mênh mang trong vườn những trưa trốn ngủ

 

đất nước đầy sẹo bom

anh đuổi theo bóng giặc

một sáng mưa nằm lại cuối chiến hào

 

mẹ chờ anh về đến cháy tóc tiên

tên anh nhói trên môi trong hơi thở cuối

cô hàng xóm sang đò

bụi thời gian bôi nhớ một người xưa

 

anh nằm ở miền không tên

giữa mây không đất

giữa gió không nhà

nghe người gọi mình bằng tên của dòng sông.

 

 

4. GIẤC MƠ TRÊN CÁNH ĐỒNG TÀ PẠ* – Trương Trọng Nghĩa (Tiền Giang)

 

Tháng chín mùa lúa vàng đồng

Bầy sẻ nâu ríu rít rủ nhau về làm tổ trên ngọn cây thốt nốt

Có lẽ bọn chúng như tôi thèm ăn, háu đói

Thường hay mơ về những hạt cơm thơm dẻo

Bên nồi canh sim lo mẹ nấu và hủ bò hóc luôn còn đầy…

 

Mùa lúa chín vàng ở Tà Pạ thường rất vui

Xóm làng xôn xao, í ới gọi nhau vần công tất bật

Chiều chiều bọn trẻ lại đi chăn bò quanh chân núi

Chúng khoe về bữa ăn căng bụng

Cùng những món đồ mới mua…

Nhưng cũng có những năm bị thất mùa

Ba đốt thuốc trầm ngâm nhìn cánh đồng sau mùa gặt

Bọn trẻ con cũng buồn héo hắt

Năm nay có đứa sẽ thôi không đến trường

Bát cơm lưng chừng, con chữ cũng nhọc nhằn hơn

 

Dân quê tôi như đã gắn đời mình với ruộng đồng

Mỗi sáng, ba tôi lại dẫn đàn bò đi dọc đôi bờ lúa

Tôi lẽo đẽo theo sau, vấp dấu chân đôi lần té ngã

Bóng hai cha con chập chờn nương bóng những đàn bò

Tôi hay nằm ngắm mây trời

Và mơ giấc mơ của những đàn cò trắng

Bên những chân trời xa xôi…

 

Mùa giáp hạt, anh tôi bảo phải đi tìm tương lai thôi

Nơi không có đàn bò và những đường cày cọc cạch

Nơi tháng năm nhọc nhằn, mưa nắng

Nơi tiếng vạc sành kêu khắc khoải từng đêm

Mẹ tôi thở dài lặng im

Đôi mắt người thẳm sâu như lòng hồ Tà Pạ

Thoảng chút buồn long lanh…

 

Tôi chạy lên đồi ngắm cánh đồng màu xanh

Mùa này ngút ngàn mạ non, nắng ươm màu mật

Tôi nằm mơ ngủ, thấy bầy sẻ nâu lại về mang theo bao con chữ

Và những mùa vàng ngày mai…

________

* Cánh đồng Tà Pạ là nơi có phong cảnh đẹp nổi tiếng, thuộc địa phận xã Núi Tô, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang, vùng đất có nhiều người Khmer sinh sống.

 

 

5. HƯƠNG CÀ PHÊ BAY LÊN – Nguyễn Phạm Nguyên Chương (Tiền Giang)

 

Sáng nay sương mờ giăng ngoài ngõ

Khoảng sân lan Hồ Điệp ba trồng hoa nghèn nghẹn nở

Cánh nào cũng tím biếc rưng rưng

Con ngồi một mình bên ly cà phê nóng rỏ giọt ngập ngừng

Làn khói mỏng bay lên

Hương cà phê bay lên

Có phải khói từ phin cà phê

Hay hương từ những giọt cà phê đen sánh

Làm mắt con cay nồng

 

Sớm mai pha cà phê ngồi uống một mình

Trong căn phòng trống

Làn khói mỏng bay bay

Lan tỏa vào khoảng không trong căn phòng rỗng

Nhìn lên tờ lịch mới

Đếm thời gian bốn trăm ngày lẻ

Ba đi xa…

 

Vắng ba rồi

Căn phòng nghiêng nghiêng trong mỗi buổi sớm mai

Không ai pha cà phê ngồi chờ con dậy uống

Nên con ngồi một mình bên ly cà phê nóng

Giọt cà phê nào rỏ xuống cũng ngập ngừng

Giọt cà phê nào rỏ xuống cũng nghèn nghẹn

Đắng chát, rưng rưng

 

Sáng nay ba dừng chân ở đâu

Trên con đường xa thăm thẳm không lối về

Làm sao con biết được

Ba còn giữ thói quen uống cà phê nóng trong mỗi sớm mai không

Có dõi mắt về phía con ngồi lặng lẽ một mình bên ly cà phê nóng?

 

Ba ngồi đâu để uống cà phê sáng?

Câu hỏi loãng tan trong khoảng không tĩnh lặng

Làn khói mỏng bay lên

Hương cà phê bay lên

Nỗi nhớ bay lên

Dìu dặt, bềnh bồng

Giọt sương mai nào rơi xuống trong căn phòng trống

Ba đi rồi ban mai nào cũng sâu thăm thẳm…

 

 

6. MỘT THOÁNG BÃI BỒI – Nguyễn Ngọc Tân (Cà Mau)

 

Bóng chiều khép nắng dưới chân

Lối thao thức cỏ bông bần bãi hoang

Con còng dìm nước xuống hang

Con cua kẹp sóng đôi càng nhấp nhô

 

Tèng heng gọi bạn đầu bờ

Cống u u gió nằm chờ nước lên

Lú phơi giấc ngủ nghiêng nghiêng

Nằm nghe tiếng gió lệch bên nóc chòi

 

Có đôi con mắt thòi lòi

Cứ thao láo múa học đòi ba lê?

Cả đời khệnh khạng ngô nghê

Đước già rụng tuổi ngộ ghê mọc mầm

 

Lú dầm nước, ngủ dưới đầm

Sáng bưng con mắt âm thầm gọi tôm

Cá ngát dọn ổ đầu hôm

Ốc len chung thủy nằm ôm rễ bần…

 

Bãi bồi dập dềnh nước lên…

 

 

7. NGHE CÂY XẤU HỔ SAU CHIỀU – Nguyễn Thanh Hải (Tiền Giang)

 

Không thể in hệt ráng chiều lặng im pha hoàng hôn cho mình

nghĩ gì những cây xấu hổ

mà tím hơn nỗi buồn

nghĩ gì dòng sông châm phù sa thay trà rót qua tháng ngày đầy đặn

giờ ngồi nghe cát khóc dưới chân quê…

 

Những lún sụt cứ dềnh lên mấy chiều sông xập xệ

con đường không vắt sổ được tiếng thở dài

không hiểu ai cắc cớ làm đổ sao trời xuống đáy sông để vạc cò giật mình kêu khản

đêm thương cây bần chống gậy như người già hoài niệm nhà cửa phía phân lưu

 

Đã bể từng khúc hết rồi, cái bến chiều quê cũng dạt trôi ngày cũ

em gọi gì, mênh mông nào cho tiếng vọng đâu em

có phải buồn như sông sút xổ phù sa mà tâm tư hoa lau bạc trắng đồng

giọng con bìm bịp khô héo lớn ròng hay con nước nhiễm mặn vào tôi nỗi niềm rẫy ruộng

 

Không thể in hệt ráng chiều lặng im pha hoàng hôn cho mình

ngực đất ước gì cho quê mà giải bày hoa muống

thôi em đừng tím khúc gieo neo chỉ cần có chút niềm tin là qua chiều tối những con đường

cùng ngẫm ngợi về màu đất mới

biết đâu cây xấu hổ phía sau chiều sẽ khép bớt suy tư…

 

 

8. PHƯƠNG NAM, THUỞ NGƯỜI ĐI MỞ CÕI – Trần Thanh Dũng (Sóc Trăng)

 

…Ngửa cổ lên, trời cao có thấu?

Bôi tửu dĩ hề! Ôi, phương Nam!

Trăm năm một thoáng trong dâu bể

Sơn hà cõi mở ngút trời Nam

Ngửa cổ lên trời. Kêu: phương Nam!

Đôi dòng Tiền – Hậu, chín nhánh sông

Đò xưa tải khẳm niềm Linh Ẩn

Ai biết rằng đâu, đêm khai hoang?

Ngửa cổ, xuôi trên dòng Tiền Giang

Bao mái chèo khua trăng thôi ngân

Ai về Bình Đại. Ai Vàm Cống?

Tạc dáng bà ba, sương đương tan

Ai thả bè xuôi, miệt Hậu Giang

Trời đất vô ưu chiều mơ màng

Trần Đề, Cửa Đại thông ra biển

Công chúa Mỹ Thanh, ôi, hồng nhan?

Người đi mở cõi không gươm, súng

Đối diện beo hùm, tỉ thí gan

Rượu hề, cạn chén “giai huynh đệ”

Trăng lặn ngoài song tiệc rượu tàn

Người đi mở cõi nhiều thân phận

Lấy rượu mua vui, chuốc tiếng đờn

Vài câu tài tử cho khuây khỏa

Đối đế nhau qua kiếp cơ hàn

Người đi mở cõi chí như núi

Khổ tận cùng thôi, chớ oán than

Hò lên một điệu quê lai láng

U tịch trùm lên ngọn khói làng

Người đi mở cõi giàu nhơn nghĩa

Chia ngọt sẻ bùi trong gian nan

Thâm sơn thủy tận thì chết, sống

Nhẹ tợ lông hồng hợp lại tan

Vận nước mấy trăm năm Nam tiến

Người đi mở cõi đất phương Nam

U Minh, Rạch Giá, về Ông Đốc

Sông núi ngàn năm. Thiêng, rất thiêng!

Người đi mở cõi xanh như ngọc

Phú Quốc, Thổ Châu, tới Côn Sơn

Thời gian mài giũa càng linh ứng

Như phép nhiệm mầu ngọc sáng trưng

 

Người đi mở cõi xanh như đất

Đất mẹ thiên thu tự hóa thân

Phương Nam nắng gió quanh đầu sóng

Sóng dựng người lên dáng tợ thần…

(8/2019)

 

 

9. QUÊ NHÀ – Mạc Đình Nguyên (Bến Tre)

 

Ngày rơm rạ thổi qua ngày

Bóng chiều đổ xuống làm cay mắt chiều

Mặt trời hắt nắng cô liêu

Bên ngoài khung cửa nhẹ hều gió lay

 

Cạn nụ cười chưa thấy say

Thèm cơn ngái ngủ rơi đầy mắt em

Lật dòng ký ức ra xem

Quê nhà gần gũi kề bên mỗi ngày

 

Ngập ngừng nhớ buổi chia tay

Thương màu mắt biếc giải bày tiễn đưa

Sông dài lạnh ướt cơn mưa

Đò ngang ngược gió cù cưa nước ròng

 

Ngoái lưng khuất nẻo chờ mong

Đêm gom nỗi nhớ ngày trông tin nhà

Mai vàng mấy lượt nở hoa

Giao thừa từng giọt la đà ngoài hiên

 

Nhớ quê thắc thỏm triền miên

Cánh đồng mùa gặt vàng lên nắng chiều

Trời cao vi vút cánh diều

Dường như đang ấp ủ nhiều ước mơ

 

Quê hương trong mắt tuổi thơ

Còn cất giấu những dại khờ mong manh

Đình làng nhuộm đỏ sắc thần

Mái cong níu vạt nắng hanh đứng hầu

 

Thăng trầm bao cuộc bể dâu

Lòng người thăm thẳm nông sâu bến bờ

Ngày rơi rụng nhánh mù u

Mẹ buồn vắng tiếng chim gù ban trưa

 

Ví dầu… câu hát đung đưa

Lời ru chầm chậm gió lưa thưa luồn

Con gà mái đẻ hoảng hồn

Bay ra khỏi ổ xổ tuôn hơi dài

 

Quầy dừa xiêm mở mắt nai

Bờ tre ngơ ngác gãi tai đứng nhìn

Cầu ao soi bóng lặng im

Bầy lòng tong rượt lìm kìm chạy quanh

 

Lớn, ròng con nước trôi nhanh

Chiều quê yên ả trong lành mênh mang

Vòng quay trời đất tình tang

Nhặt cơn gió lẻ lang thang hít hà

 

Đếm từng nỗi nhớ phù sa

Miền Tây sông nước quê nhà tôi ơi!

 

 

11. THƠ VIẾT Ở BALCON – Nguyễn Giang San (Đồng Tháp)

Tặng anh ĐT

 

Từ balcon ấy nhìn ra

Đếm vui buồn phố chia ba bốn đường

Kệ đời xuôi ngược ghét thương

Tiếng chim trên lá bình thường vẫn trong

 

Mình còn sót chút thong dong

Giữa bao hối hả kim đồng hồ quay

Thì ra mà ngắm trời mây

Tự đo lượng nắng giữa ngày hanh hao

 

Bữa kia thèm một câu chào

Balcon bỗng rực sắc màu phong lan

Cái hoa còn tự biết vàng

Lòng ta đợi những mùa màng thanh tân

 

Nhìn lá vàng thả xuống sân

Hỏi mình buông được mấy lần sân si?

Những bài học rất diệu kì

Như gió tự đến thầm thì bên tai

 

Vậy rồi cứ mỗi sớm mai

Mình ra đợi nắng ghi bài lên cây.

 

 

11. VIẾNG MỘ MẠC CÔNG – Nguyễn Thanh Điền (Kiên Giang)

                                 Biển xa ngâm bóng trời chiều
                          Thôi Lư vương khói đèn khêu sắc vàng
                             (Lư Khê Ngư bạc – Mạc Thiên Tích)

Khẽ khàng bên mộ Mạc Công

Nguyên Tiêu hé nở nhành bông mai vàng.

 

Gió xuân lơi lả trên ngàn.

Hồn Chiêu Anh Các theo nhang khói về.

 

Bóng người Ngư Bạc – Lư Khê

Còn dừng chân lạc bến mê lỡ làng.

 

Trời làm một trận cuồng phong

Chậu nào úp được nỗi lòng Phù Dung.

 

Nên chăng gió thổi ngập ngừng

Hồn Nam phố cũng rưng rưng nhỏ người.

 

Buồn không hỡi mối tình đời

Mà bầy hạc cũ về phơi dặm ngàn.

 

Mà đồi sương chập chùng luôn.

Đông Hồ gợn sóng hồi chuông đổ dài.

 

Tiếc chi một dáng trang đài

Để cung kiếm vẽ nét ngài hư không.

 

Về đâu? Đâu hỡi? Mạc Công?

Anh hùng – Thi sĩ – Non sông – Phận người

 

Tôi nghe trong gió cao vời

Tiếng yên vọng một góc trời Hà Tiên.

 

CÁC TÁC PHẨM DỰ KIẾN TẶNG THƯỞNG CỦA TỈNH AN GIANG VÀ HUYỆN TRI TÔN

 

1. MỘT NÉN HƯƠNG LÒNG – Phùng Chí Mưu (An Giang)

“Kính tặng khu du lịch tâm linh và văn hóa Óc Eo – Ba Thê”

 

Đêm Ba Thê!*

Núi đứng trầm ngâm như một nhà hiền triết

Đá chau mày ngàn năm

Cái chau mày mang hình tia chớp

Xé tan bầu trời vùi vào lòng đất Ba Thê

 

Đêm Ba Thê!

Ta đi tìm không gian bốn mặt**

Có phải mặt thứ tư trong trầm tích Óc Eo

Thời gian chết cùng vương triều: Phù Nam – Chân Lạp***

Nay lại nảy mầm trong những bức phù điêu…

 

Người giấu mặt vào đâu?

Gần hai mươi thế kỉ?

Lúc thịnh – suy – hưng – phế – tương tàn

Nướng những vương triều, đế chế trên ngọn lửa, chiến tranh

 

Người giấu mặt vào đâu?

Những thành quách nguy nga tráng lệ

Những công nương, hoàng tử mỹ miều

Những vua chúa anh minh, những đạo quân thiện chiến

Giờ về đâu trong cát bụi, điêu linh!

 

Người giấu mặt vào đâu?

Hỡi thương cảng Ba Thê sầm uất, lẫy lừng

Ánh hào quang phủ khắp vùng Đông Nam Á

Những tao nhân, mặc khách đâu rồi?

Giờ chỉ còn là quá khứ Óc Eo!

 

Ôi! Vẫn còn đây!

“Đao đá” ngàn cân ai treo vách núi****

“Bàn cờ tiên” giăng sẵn thế quân cơ

“Bàn chân tiên” vẫn chờ người ướm thử

“Suối nước tiên” cho ai muốn thành tiên

 

Lịch sử ngàn năm được… mất

Sóng sông Hồng hòa nhịp sóng Cửu Long

Gà gáy rạng ngời sắc núi

Tôi xin thắp nén hương lòng

Trên đỉnh núi Ba Thê./.

____________

*Ba Thê nay là thị trấn thuộc huyện Thoại Sơn, An Giang

** Chúng ta đang sống trong không gian ba chiều, có giả thuyết cho rằng chiều thứ tư là chiều thời gian. Tuy còn nhiều tranh cãi.

***Phù Nam vương quốc hùng mạnh từ thế kỷ thứ I đến thế kỷ thứ VII bị Chân Lạp thôn tính. Nhà nước Chân Lạp chia ra Thủy Chân Lạp “Vùng Nam Việt Nam” và Lục Chân Lạp là vùng đất gốc “Phù Nam” và Campuchia cho đến thế kỷ XVII Thủy Chân Lạp sáp nhập vào Việt Nam.

****Những dấu tích lịch sử vẫn còn tồn tại trên núi Ba Thê

 

2. NỤ CƯỜI SAU CHIẾC KHĂN PƯM – Trương Trọng Nghĩa (Tiền Giang)

 

Những thiếu nữ chân trần

Giấu nụ cười sau chiếc khăn Pưm óng ánh

Những thiếu nữ quen nép mình sau khung cửi

Đôi mắt đen mênh mông buồn như dòng Châu Giang

 

Em đánh rơi tiếng cười

Phía sau mùa nắng trong đỏng đảnh

Những chiếc xà rông muôn sắc màu xòe như cánh bướm

Đường chiều ngược gió, tôi mãi nhìn theo làn khăn bay

 

Tôi đến đây và ở lại đây

Như hàng cây âm thầm đứng đợi

Thánh đường Mubarak hình vòng cung như đôi cánh tay trần vạm vỡ

Tết Roya Haji* qua rồi, tôi xin giữ lại yêu thương

 

Sáng nay em lại ngồi sau khung cửi

Mắt hồ thu gợi buồn như khúc ru một thời thiếu nữ

Tôi tiếc cho những tháng ngày đã cũ

Giữ mãi nụ cười em hiền, thấp thoáng sau làn khăn Pưm

__________

* Tết Roya Haji (còn gọi là Tết của sự yêu thương và tha thứ), ngày tết truyền thống của người Chăm theo đạo Islam ở An Giang.

 

 

3. THƯƠNG VỀ AN GIANG – Phạm Thị Lương (Bạc Liêu)

 

Ta còn lưu luyến Tân Châu

Trời trong biêng biếc ngỡ màu mắt xưa

Chừng như bông lúa gạn mùa

Nắng duyên phiến lụa ôm vừa dáng son

 

Tri Tôn núi dựa hoàng hôn

Bóng mây ghé xuống ngõ hồn bâng khuâng

Gió rơi rấp lối tần ngần

Hàng cây thốt nốt níu chân ta về

 

Cánh đồng đổ chín hương quê

Đằm nghe sóng hát bộn bề ước ao

Đất vun mạch sống ngọt ngào

Này câu lục bát ca dao ân tình!

 

Giấc mơ nên vóc nên hình

Dòng sông chở nặng phúc lành phù sa

Thất Sơn trùng điệp ráng tà

Chiều trôi cõi lặng đời ta vô thường…

 

Ngược xuôi Châu Đốc vấn vương

Linh thiêng từ những hoặc huyền chuyện xưa

Đây núi Sam lễ giao mùa

Trầm rơi đêm tỏa ru vừa an nhiên!

 

Tịnh tâm núi Sập cửa thiền

Câu kinh nhẹ hẫng, ưu phiền hóa mây

Thoại Sơn ơi! Nhớ dâng đầy

Đắm thương từng ngọn cỏ cây luân hồi!

 

4. ĐỢI MÙA HOA Ô MÔI – Trương Trọng Nghĩa (Tiền Giang)

 

Những người đàn ông về phía núi Cô Tô

Để bên đây Soài So nhớ bên kia đồi Tức Dụp*

Để lại câu hát ru trên nhánh sầu đâu trước ngõ

Để lại sau lưng bóng cây thốt nốt xanh bạt ngàn

 

Chị đợi suốt những mùa hoa ô môi

Mong anh về trong nắng xanh và mây trời lộng lẫy

Trò chơi tuổi thơ với cánh hoa như đôi môi hồng anh hái

Chú rể bé con cài lên mái tóc cô dâu thuở chưa dài

 

Anh vào căn cứ chị tiễn chân đến tận chân đồi

Giữa tháng tư, khắp chốn hoa ô môi bừng sắc

Anh bảo ngày đất nước thanh bình, không còn bóng giặc

Mùa hoa ô môi nở sẽ là ngày cưới tụi mình

 

Rồi một chiều phía núi tiếng súng nổ vang rền

Anh ngã xuống giữa cánh đồng lúa chín

Giữa mùa hoa ô môi phía chân đồi rực đỏ

Dưới tàng cây thốt nốt úa vàng vì chất độc chiến tranh

 

Hơn bốn mươi năm câu chuyện còn rưng rưng mắt mẹ

Chị nhìn sắc hoa ô môi, lặng im không nói

Hàng thốt nốt cứ xanh như màu áo người đi

Mưa cứ rơi cho thêm buồn mênh mang chiều biên giới

 

Dưới tàng cây ô môi ngày tóc xanh chị đợi

Giờ trắng bay như sắc mây trời…

________

* Đồi Tức Dụp là căn cứ địa cách mạng nổi tiếng nằm dưới chân núi Cô Tô (huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang)

 

5. MIỀN BIÊN – Tô Ngọc Duy Quý (An Giang)

Đứng nơi này nhìn qua phía Biên mơ
Núi đứng thẳng. Phông xanh. Mây trắng
Đứng nơi này nghe cơn mơ lắng
Tiếng núi ru mưa, ngọn khói tuổi thơ nào?

Đi qua, đi qua núi cao
Bàn chân gửi từng dấu màu phù sa trên đá
Hẹn với núi, mùa về áo xanh màu lá
Tiếng sáo bay xa, bay xa…

Thốt nốt vùng Biên như mẹ đứng chờ cha
Như bà đứng chờ ông đi kinh lược
Như vợ chờ chồng những đêm ngày đào kinh dẫn nước
Những người trở về trông đất nước bình yên

Cơn gió thường nhắc nhớ nỗi niềm Biên còn đọng lại!

Những cháu con người phu đào kinh Vĩnh Tế
Những chàng trai năm xưa khoác chiếc áo xanh qua núi, trở về
Dừng lại đây đắp đất làm đê
Lúa trổ đòng đòng, ước mong xa mùa giáp hạt
Khói rơm thơm nhắc nhớ lời dặn của người đi xa
Biên còn có nắm xương người mở mang, giữ gìn từng tấc đất.

Khói Biên chiều trôi qua núi Tượng bình yên…
Tôi – đưa trẻ sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này
Mấy lần thấy dấu máu năm xưa loang tường chùa Phi Lai* rờn rợn
Những sợi khói hương che chở những oan hồn…

Ở nơi này đâu đâu đất cũng linh thiêng
Dây rừng vẫn xanh, tiếng kinh trăm năm vẫn vẹn
Gò mả hoang mọc xanh cây thuốc núi
Dòng kinh chở phù sa cho tím tím lục bình trôi.
_____________
*: Chùa Phi Lai: Ngôi chùa danh tiếng của đạo Tứ Ân Hiếu Nghĩa, tọa lạc tại thị trấn Ba Chúc, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang. Nơi quân Pôn Pốt thảm sát đồng bào Ba Chúc năm 1978, đến nay vẫn còn nhiều vết máu in trên tường vách.

 

6. NGÀN NĂM MỘT THUỞ ÂU VÀNG – Phùng Chí  Mưu (An Giang)

“Tặng Nhân dân Bảy Núi anh hùng”

Đã lâu rồi không về Bảy Núi

Núi Dài ơi! Thương nhớ cứ dài ra…

Nhớ nắng tháng Ba, ly thốt nốt em mời

Không nỡ uống bởi mắt em – trong quá

 

Trời biên giới trập trùng xanh màu lá

Xanh xanh xanh núi đứng ấp ôm mây

Tiếng chuông rơi em nhìn tôi không nói

Môi ngập ngừng phượng đỏ thắm màu son

 

Mai tôi về em “bắt nợ” tôi không?

Hồ Tà Pạ nước trong nhìn thấu đáy

Con cá bống ngày xưa tìm không thấy

Chiều hoàng hôn bến đá hóa lời ru!

 

Đồi Tức Dụp* nơi quân thù khiếp sợ

Tìm câu thơ khắc vách núi năm xưa

Gặp tiếng ve rơi mắc kẹt trong khe núi

Ngàn năm lệ đá ướt hoen mi

 

Trời Ba Chúc mây đen giăng kín lối**

Sét đánh ngang trời, trắng xóa mưa rơi

Tội ác quân thù, nước trời không rửa sạch

Nấm mồ chôn không lấp nổi nỗi đau – người!

 

Ôi đất nước linh thiêng ngàn năm văn hiến

Đất nước nhân từ, độ lượng “máu và hoa”***

Lịch sử đi qua, đau thương không lặp lại

Ngàn năm một thuở giữ âu vàng./.

____________

*Đồi Tức Dụp căn cứ cách mạng thời chống Mỹ. Với hệ thống hang động chằng chịt nơi Tỉnh ủy An Giang đặt đại bản doanh. Kẻ thù sử dụng mọi thứ bom đạn hồng hủy diệt nơi này. Chúng đánh sập cửa hang làm một số liệt sĩ còn nằm lại mãi mãi nơi này.

**Nhà mồ ba Chúc – Tri Tôn – An Giang. Chiến tranh biên giới Tây Nam năm 1978. Bọn Khmer Đỏ tàn sát giết hại hơn 3000 đồng bào ta. Nay tại nhà Mồ Ba Chúc còn lưu 1157 đầu lâu…

***Ý thơ Tố Hữu trong bài Việt Nam máu và hoa

 

7. RƯNG RỨC HÌNH TRÁI TIM – Nghiêm Quốc Thanh (An Giang)

 

Đưa em vòng quanh chân núi

Bình minh ngập sương cánh đồng

Nghiêng mắt tìm bên triền dốc

Con đường sỏi cát còn không

Hỏi trong veo gờn gợn sóng

Ai dựng vách đá nơi này

Mưa hay làn hơi từ đất

Suối hồ soi rõ màu mây

 

Cô gái Ô Lâm ngã xuống

Câu hát đồng bào ngân lên

Người anh Tức Dụp nhắc tên

Âm vang hội trường Lò Ảng

 

Cánh lá xanh đầy trở lại

Phôi pha chừng ấy dỗi hờn

Dáng em cong hàng thốt nốt

Rót tình từng giọt lên men

 

Hỏi thăm ngàn năm cổ thụ

Chợ xưa giờ nhóm nơi nào

Tiếng cô hàng rao cốm dẹp

Vọng về từ giấc chiêm bao

Đưa em vòng quanh chân núi

Ngoái nhìn bóng nắng xa xôi

Nhận ra điều vừa nông nỗi

Rưng rức hình hài trái tim.

________

Phụng Hoàng Sơn, cuối một mùa Xuân

 

8. TRI TÔN NGÀY MỚI – Hồ Thị Huỳnh Đào (An Giang)

 

Về Tri Tôn, qua hồ Tà Pạ

Soi bóng mình thấy lạ… như mây

Nghe hồn cũng ngất ngây say

Trời xanh nước biếc bóng ngày thênh thang.

 

Về ngang dãy núi Phụng Hoàng

Thấy rừng xanh ngập gió choàng qua vai

Ngỡ em về mỗi sớm mai

Nhẹ như áo lụa trắng bay ngang trời.

 

Đường râm mát, gió ru hời

Chùa Hàng Còng chợt đầy vơi nỗi niềm

Chuông buồn vọng cõi bình yên

Sắc – Không, chỉ một màu thiền nhẹ tênh!

 

Em qua nắng rất dịu hiền

Cổng Trời dẫn lối vào miền thiên thai

Đường quanh quanh, nắng chiều phai

Lúa mênh mông cuối chân mây sắc vàng.

 

Tình yêu em thật khẽ khàng

Trái tim thốt nốt dịu dàng gió lay.

Em về gởi nhớ lại đây

Đêm mơ thấy ánh trăng đầy soi chung.

 

Bình minh đỉnh núi mây chùng

Ngọa Long tỉnh giấc, ngập ngừng gió qua

Vườn cây trái, tiếng chim ca

Sương mai thả ngọn la đà tay đan.

 

Soài So, Tà Sóc nắng tràn

Bức tranh thủy mặc mơ màng sắc mây

Em đi nắng cũng vơi đầy

Em về yên ả chốn này Rừng Sao.

 

Em về thăm lại chiến hào

Căn cứ Tức Dụp đi vào sử xanh

Rừng luôn che chở anh linh

Núi đồi mãi đứng soi mình uy nghiêm

Tượng đài hang đá lặng im

Hồn thiêng chiến sĩ trong tim muôn người

 

Tri Tôn ngày mới trong tôi

Đón em về giữa đất trời bình yên!…