Chiếc lá

Ngày hai buổi em đi về lối cũ
Chẳng có mùa xuân, chẳng có đông tàn
Tim khô cằn chẳng biết bởi vì đâu
Em cúi mặt, thời gian trôi lặng lẽ

Bỗng dưng
Một buổi chiều lộng gió
Lá rơi nhiều chặt kín cả lối đi
Ôi chiếc lá em không chờ không đợi
Rơi vào tóc em khe khẽ dịu dàng
Em lơ ngơ lạc mất đường về
Ôi ngốc quá
Cứ liêu xiêu vì lá

Đinh Nga
(Minh họa: Quang Vinh)