Nắng rớt xuống bờ vai em
Nắng rớt xuống bờ vai em
Chiều mênh mông nán lại
Những sợi tóc mây
Ngày thủng thẳng ngày.
Ta cúi nhặt từng hạt nắng, đầy tay
Gắn lên chiều hoa lục bình, trôi dạt
Hoàng hôn ngồi nghe gió hát
Tím cả góc đời.
Dòng quê đầy – vơi
Con nước lang thang qua bờ bến lạ
Nắng rớt xuống vai em và đậu hờ trên má
Chiều nghe gió hát, ru mình.
Trương Kỉnh Nhơn