Gửi Mỹ Hội Đông
Quê mình đau lắm phải không?
Nghe quê rên xiết mà lòng xót xa
Khắp nơi rền rĩ tiếng loa
Mái trường cũng trở thành nhà cách ly
Bao người vĩnh viễn ra đi
Nắm tro nào kịp nhắn gì con thơ
Quê mình bỗng chốc xác xơ
Đồng nương rẫy bái ơ thờ ngó quanh
Của, công mấy thuở dụm dành
Vì không thương lái cũng đành bỏ không
Thương quê nước chảy ngược dòng
Sóng xô ì oạp trĩu lòng sông đau
Quê mình lạnh lắm rồi sao
Láng giềng thân cũng đóng rào chẳng sang
Sợi dây đỏ quạch giăng ngang
Trăng thu ảm đạm võ vàng góc sân
Mái đình nằm nhớ trống lân
Hội Kỳ yên đã bao lần dở dang
Khóc cười sau lớp khẩu trang
Động viên nhau giữ bình an mỗi ngày
Vững tin tươi sáng ngày mai
Vắc xin phủ khắp trong ngoài quê ta
Con thơ đoàn tụ mẹ cha
Trường xưa rộn tiếng ê a đọc bài
Cá tôm lượn khắp sông dài
Đồng lên xanh mướt bỏ ngày gieo neo
Vượt qua dịch bệnh hiểm nghèo
Cùng chung cả nước chia nhau nỗi mừng
Đường xa mấy cũng thành gần
Bầu trời rồi lại trong ngần quê ơi!
Cao Lê Hồng Rạng