Bờ dậu

Bờ dậu là dòng sông rộng
Sang nhau không thể bằng thuyền
Cửa nhà bắc cây cầu lớn
Mở ngày và đóng đêm đêm

Bờ dậu là đường không tên
Người đi cỏ mòn thành lối
Chuột bọ, rắn rết lại qua
Những khi mưa rừng đêm tối

Bờ dậu có khi mỏng mảnh
Một hàng duối thấp ngang lưng
Những khi tối đèn tắt lửa
Gọi nhau xin muối xin gừng

Mẹ bảo: rào thưa, dậu tạm
Để người ngay biết nhà ta
Kẻ gian quyết mà ăn trộm
Thì tường cao cũng nhảy qua.

Nhưng rồi lại ngẫm lời cha:
Yêu nhau phải rào kín dậu
Lời dạy trông xa, nhìn thấu
Cho bền muối mặn, gừng cay.

Bờ dậu có khi chẳng thấy
Có khi rào nứa, xây tường…
Nhưng ngàn năm vì bờ dậu
Mà máu xương tràn biên cương.

Tác giả Nguyễn Thị Mai
(Ảnh: BCH BĐBP AG)