Tân Châu

Dẫu mất mát chưa nguôi cồn cào
Chợ sầm uất sụp nền đất rỗng
Xóm đông đúc bán buôn nhào xuống vực
Công viên lộng mát hụp chìm sông

Tháng năm chà xát nỗi niềm
Làng dâu chỉ còn vẫy xanh kí ức
Cây mặc nưa hoang góc vườn mưa nước mắt
Rụng trái buồn vào quá khứ tơ tằm

Hoa vẫn thả hương từ những nín câm
Những mạch máu bền bỉ toả nơi thịt da bợt bạt
Những mạch máu bắc cầu qua nơi ngăn cách
Qua lắm điều trải nghiệm tồn sinh

Đã hát chung bài hát ấm thị xã trẻ trung
Đất lịch sử hai trăm năm mươi năm mặn mà thêm hiện thực
Phải lể hết gai cho bàn chân bước
Những góc khuất kia cần sáng rỡ ánh đèn

Dẫu sông Tiền còn trôi hung hãn nước lên
Tay giũ lụa người không còn đen khoé móng
Bao việc đã làm, bao dự tính tương lai còn trong mầm hạt
Náo nức suốt mùa dài…

Nhà thơ Phạm Nguyên Thạch
(Ảnh: Minh Hiển)