Ảo ảnh

Mùa thản nhiên trôi trên không gian cũ trào lên những miền nhức nhối
Chúng mình dừng đi, em rất nhiều mệt mỏi
Gió đã quá xanh, lá đã quá lạnh rồi
Môi em cười chỉ để giấu xót xa thôi

Cũng có sao đâu
Cả đời em chỉ biết đợi chờ những hò hẹn đã qua ngưỡng tuổi
Tóc rối bời, những sợi phai màu
Cạn đời
Hạt tình vẫn đương độ nẩy phôi.

Chúng ta có bao nhiêu cái trăm năm?
Mấy bận gió giông lỡ đò thuyền không bến vắng
Nghẹn khóc, tựa vào sông úp mặt
Anh ồn ào giữa xa vắng lặng thinh em

Dẫu chỉ là yêu
Tất cả chỉ gói gọn vĩnh viễn ký tự nồng nàn ấy
Người ta cố uốn cong trên thân cây đã gẫy
Em lại chỉ biết đau nơi thương tích vô hình

Thì…
Em vẫn cứ yêu
Nếu bỗng dưng trước mặt em
không phải là anh của vô hồn rung động…
Khi đậm nhạt tháng ngày
Run rẩy ẩn hiện anh…

Tác giả Nguyễn Thị Việt Hà
(Nguồn ảnh: Internet)