Ba Chúc ơi một lần trở lại

Tuổi hồn nhiên em ước mơ gì
Cắp sách đến trường nắng soi cửa lớp
Đánh đáo, lội sông, cắm câu, đặt lợp…
Bữa cơm phum nghèo rộn tiếng cười vui
Em của tôi ơi
Chưa vào lớp một
Không còn, không còn…
Những hốc mắt xoe tròn ngạc nhiên đau đớn
Dấu chân gót bùn còn lại những lóng xương!

Cô gái mười tám đôi mươi răng trắng môi hường
Len lén hái cánh hoa xuyến chi cài lên mái tóc
Đứng đợi người yêu bên hàng thốt nốt
Trong bóng chiều nghiêng khãn tiếng ve ngân
Em tuổi mười lăm, em tuổi tròn trăng
Trái tim giấu một tình yêu thật đẹp
Ai xé nát tan? lưỡi lê nào xộc tận cùng tội ác!
Giấc mơ, giấc mơ
Em không còn.

Chàng trai da đen dòn đứng sau cổng chùa
Bẽn lẽn hẹn cô gái trăm năm bên cây tà quách
Nhưng mà em ơi! Anh đi tìm hoài không thấy
Những loạt súng cố tình mang đi những gương mặt người thân
Những ngôi nhà cháy đỏ tang hoang
Cha mẹ, ông bà, các em thơ… đâu mất
Tất cả thành khói, thành mây, những đóa hoa vô thường nức nở
Thành nỗi hận ngút trời Ba Chúc ơi!

Tôi đi vòng quanh trong ngôi nhà mồ
Nghe những đầu lâu cọ vào nhau kể chuyên
Nghe tiếng sáo người mù bi thương tức tưởi *
Những nén nhang tạm biệt, mà lòng u uất khôn nguôi
Bên kia tiếng chuông chùa Phi Lai thong thả rơi…
Tĩnh mịch, lòng tôi.
Nỗi đau ngày trở về Ba Chúc.

Trúc Linh Lan
(Ảnh: La Lam)