Chờ xuân

Nghe đã lạnh dù mùa đông chưa tới

Mặt trời buồn nghẹt nắng ở trong mây

Bên cánh cửa vườn xuân ai đứng đợi

Cánh hoa vàng hé nở giữa môi say

 

Nghe đã ấm dù nắng hồng chưa tới

Ánh mắt nào đủ sưởi cõi lòng nhau

Những giọt máu trăm năm không biết mỏi

Chảy qua tim nuôi mãi cội tình đầu

 

Nghe đã yêu dù tay chưa kịp nắm

Người mịt mù ở cuối giấc chiêm bao

Chút hư ảo cũng làm ta mê đắm

Ngàn sương ơi giá lạnh đến ngọt ngào

 

Nghe đã nhớ dù chưa lần hò hẹn

Gió từ đâu ngan ngát mãi hương người

Cái chớp mắt kéo thuyền ta đỗ bến

Sao mùa trăng cứ khuyết nét môi tươi

 

Nghe đã xa dù vòng tay chưa mở

Người trở về mặt đất nở đầy hoa

Trái tim ta có đủ nguồn lửa đỏ

Cho hồn ai sáng mãi phút giao hòa

 

Nghe đã ấm dù mùa đông chưa hết

Thương áo người ngào ngạt đợi mùa xa

Ta ở lại cùng nửa vầng trăng khuyết

Làm con thuyền cỡi mộng đón xuân qua…

Trịnh Bửu Hoài


Ảnh: Trần Kim Luận