Đất mẹ yêu thương

Một nén nhang thơm, đủ ấm lòng
Người thì biền biệt, người nhớ mong
Nghìn trùng cách trở, anh có biết?
Mẹ già, con dại,… mãi ngóng trông.

Chia tay, ngày ấy – Lúa trổ đồng
Vụ này chắc hạt,… thấy nhiều bông
Vui mừng khôn tả, anh thầm nói:
Giang Sơn một mối sớm thành công.

Vùng biên, giặc dữ chúng cậy đông
Căm hờn, uất hận, đạn lên nòng
Thắng trận – Nhưng ta vẫn tổn thất
Máu đào thắm đỏ những núi, sông.

Kỷ vật chẳng còn, xác cũng không
Thù quân cướp nước lại chất chồng
Bốn bề lặng lẽ – Mùi thuốc súng
Nắng tàn mấy giọt cuối đồi thông.

Mộ gió ghi tên người chiến sĩ
Ngát hương bờ cõi, các anh nằm
Theo bước ông, cha cùng yên nghỉ
Tượng đài sông núi có hồn thiêng.

Em vẫn hằng mong, bởi sự thật
Anh đang gìn giữ chốt biên cương
Nghìn trùng cách trở, ai cũng biết
Nặng tình đất nước với yêu thương.

Mẹ già tóc bạc điểm tuyết, sương
Tung tăng, đàn cháu vội đến trường
Ruộng đồng lúa trổ đều chắc hạt
Vụ này – Xanh thắm cả đồi nương.

Lê Văn Dinh