Gởi em chút tản mạn đồng bằng

Chút tản mạn này anh viết tặng em
từ nơi xa câu thơ đưa anh về thăm đồng bưng tràm đước
muốn được cùng em dong xuồng trở lại triền sen mùa ong hút mật
cho anh được dìu đồng bằng từ phía nắng vừa lên

Anh giật thốt mình trước hai tiếng lạ lẫm – mình ên
có một miền thương chảy từ sông Hồng dọc chiều dài đất nước
ba mươi sáu phố phường – ba mươi sáu dây đàn anh không thèm ngân rung, gõ nhịp
phù sa hiền hoà
đại dương hát lời mù khơi trắng phau sóng gọi
từng cánh nồm có nhắn biển động nhẹ tênh?

Dải phù sa xanh
rựng ban mai
mềm lòng anh quên hết thành quách đền đài
thời gian căng từng giây như chiếc đồng hồ cát
châu thổ gọi
anh vượt Trường Sơn đại ngàn
cỡi mưa phùn Hải Vân
lao tới
nắng đồng bằng trong veo thủy tinh
như hòn bi
nặng lòng anh thơ bé
cảm ơn em và mùa làm ngả nghiêng nhớ bờ anh

Đồng bằng dâng yêu thương qua sóng mắt chảy tràn
thềm tháng Giêng xa
giấc mơ đồng bằng vụng về gõ cửa
soi phía nào cũng là nốt thời gian bí ẩn
chưa kịp đặt tên miền
châu thổ đã vội bồi lắng sâu hơn…

Chút tản mạn đồng bằng…
bỗng hoá đá
vô ngôn
câu chữ cứ hùa theo nhau chạy đồng vượt lũ
bàn chân anh bấu chặt mõm đất non chờ cơn mưa chướng
anh ký thác nụ cười vào nhánh nhớ phù sa!

Huỳnh Thúy Kiều
(Minh họa: Quang Vinh)