MIỀN NAM CHÚNG CON LUÔN BÊN NGƯỜI
(Bác nhớ miền Nam nỗi nhớ nhà
Miền Nam mong Bác nỗi mong cha
Tố Hữu)
Khi Bác ấp tay mình lên lồng ngực
và nói nhớ miền Nam
những hàng dừa cũng xanh hơn trước gió
lúa nặng oằn bông, cây trái chín đỏ vườn
dưới những chiến hào, công sự
trong những căn hầm bí mật sát bờ kênh
giữa những đồng tràm xạc xào bầy ong đang tìm mật
hay giữa mênh mông nước nổi Đồng Tháp Mười
chúng con nghe lòng mình đang ấm áp yêu thương.
Ba mươi năm Bác đi khắp nửa vòng trái đất
mang theo nỗi đau đáu nhớ miền Nam nặng trĩu giữa tim mình
người ở nhà mong người đi, Bác biết
nên nước mắt Bác nhòa khi ngồi đọc luận cương.
Ba mươi năm miền Nam đợi chờ Bác
trong tiếng pháo đêm đêm chẳng lúc nào ngơi nghỉ
chúng con biết Bác cũng chẳng có được một đêm nào yên giấc
ấp tay lên ngực mình lại nhớ miền Nam.
Bác đã vào cõi ngàn năm thương nhớ
những Hà Nội mùa thu mây trắng vấn ngang trời
những vòng mây từ miền Nam bay ra đất Bắc
ngạt ngào hương đồng lúa
vườn cây
dòng sông
đầm sen
câu hò
điệu lý
mây ở lại bên chỗ Bác đang bình yên giấc ngủ
thành bạc phơ mái tóc, chòm râu
Bác với miền Nam muôn đời lỡ hẹn
Nên muôn đời nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai.
Bác xa rồi! Miền Nam vẫn bên Bác, Bác ơi!
Như Bác vẫn ở cùng chúng con những ngày gian khổ nhất
Và thưa Bác! Miền Nam luôn có mặt
Trong trái tim Người đã nhập vào hồn Tổ quốc thiêng liêng.
Hữu Nhân