Người…

Đêm hôm qua tôi lại mơ thấy người
Chỉ nhìn từ phía xa, khói sương nhoè khuôn mặt
Người ở đâu, chẳng phải là trước mắt?
Vì nếu gặp người, tôi nhất định nhận ra.

Đôi ta đi qua bao mãnh đời, bao kiếp
Hợp rồi tan, lắm lúc chẳng thấy nhau
Đôi ta ngủ ngay khi còn đang thức
Chỉ cần chạm nhau… miền ký ức vỡ ra!

Tôi đã gặp người nhiều lần trong tiềm thức
Người ôm lấy tôi thật ấm áp chan hòa
Lòng được chữa lanh ít nhiều những rạng nứt
Để bao thương tổn đời thường ngủ mê

Tôi sẽ nhận ra ngay khi lần đầu gặp
Giữ người ở lại bằng tất cả yêu thương
Xin hãy cho tôi gặp người trong thực tại
Ánh mắt người, tôi đã gặp từ lâu.

Huyền Trân