Nhà hát kịch

Từ rất lâu, những đóa hoa ai đã đặt ở dãy ghế đầu không còn
nghĩ là màu gì
Cũng như vở diễn lần cuối cách nay bao lâu?
Hai cây đại thụ trước cổng cứ sa sả lùa gió vào tấm áp phích
chỉ còn một tay bấu tường mệt mỏi, lắc lư
Một bệt tường vôi vừa rơi xuống

Trong đó không có hiện diện sự ma quái như người tưởng
Những tranh cãi tuyệt nhiên không vọng đến tai người
Chỉ có lũ chuột cống vẫn hằng đêm canh tìm mồi sau suất diễn
Và lũ dơi về muộn với chân đu đưa dưới mái trần gọi bạn giữa
canh khuya
Những tần sóng ngầm từ nơi ấy loang ra

Đầu tiên là cánh cổng đóng mở con người
Nó đã không ngăn được cơn tức giận khi đập tay vào vách tường
đầy đe dọa
Chính luồng gió đã tiếp sức
Nó đã nói với nơi đây: Chính tôi đã bảo vệ sự tồn tại ngôi nhà này
Tiếng bật lách cách của đồng loạt dãy ghế như cuộc đảo binh
rần vang trong khán phòng
Sự phản ứng này biện chứng cho một trật tự trăm năm tồn tại
Rồi sân khấu, rồi những cánh gà bằng vải

Loảng choảng như bạt kiếm khua quân cuộc chiến sắp bắt đầu
Sau những ngày dài hiềm mặt nhìn nhau
Những sáng sớm nắng xiên qua từng kẽ ngói rêu
Suy diễn mấy tầng bụi chết
Nó đã ủ mình bao năm từ lúc thưa bóng người, kiếm chẳng còn khua,
tình đời không ai oán…
Từ trên cao một viên ngói mỏi vừa rơi xuống
Chẳng cảnh báo ngừng cuộc tranh đoạt thắng thua
Những ngày tiếp diễn triền miên
Hai bóng cổ thụ từng âu lo cuộc đổ vỡ
Hai bóng cổ thụ từng làm nhiệm vụ che chở
Không tin đã đến lúc phát sinh xung đột trong khán phòng
Một dãy gạch nền nén vữa lâu ngày bỗng bật dậy chạy đi
Không dám nhìn lại cuộc nhập vai hoàn hảo…

Đông Triều
(Minh họa: Quang Vinh)