Như những đốm “lân tinh”

Những ngày đôi mắt em xuyên đêm tìm tiếng thở
Như những đốm lân tinh bên mạn thuyền cứ vỡ vụn
Dù mạn thuyền cắt xé
Thầm thì
Những nỗi đau đó ước gì nằm trên thân thể của thuyền
Chứ chẳng phải ở đáy sâu

Trong đêm những đốm lân tinh kết dính
Vượt hải lý đi tìm điều cá biệt
Từng cá thể kéo dài thành đám đông
Vỡ…
Mượn đại dương làm đau con thuyền

Trong đêm những đốm lân tinh thấy vệt sao
Như mình
Nhấp nháy nơi cuối trời đầy ngưỡng vọng
Nào ai biết hào quang đó
Giết đi những đốm lân tinh
Như ngày
Như anh như em như con thuyền…
Đã trót xem đại dương là cùng trời mênh mông…

Phan Văn Công