Nói với con sau mùa dịch
Như thể giữa loạt âm bằng cần một dấu trắc cho cân
Câu lục sẽ bơ vơ nếu bỏ đi câu bát
Chúng ta chỉ càng quý cái còn, sau khi đi qua cái mất
Hai mặt đồng tiền sấp ngửa chẳng rời nhau
Nên mỗi người đều cần đi qua những bể dâu
Những nốt trầm thật trầm,
Những lúc chân thì mềm còn đá cứng
Té sấp mặt chục lần trước khi biết đi biết đứng
Biết vươn vai qua vạn dặm của vui buồn
Cũng như con, rồi sẽ có lúc lớn khôn
Cơn bão bùng của hôm qua hẳn không còn trong trí nhớ
Nhưng cuộc đời sẽ cho con vài lần khổ sở
Đừng lo, chuyện ấy cũng bình thường
Hãy cứ dịu dàng, hãy cứ chịu tổn thương
Nhưng rồi phủi tay mà đi, đừng nản lòng con nhé
(Có ai lần đầu tập đi xe mà không té
Ai bước ra sông chưa sặc nước một lần)
Kẻ mạnh đơn giản là kẻ không chịu dừng chân…
Nguyễn Văn Viễn