Mẹ quê

Anh đến quê tôi một chiều nhạt nắng
Thôn xóm đìu hiu, vẳng tiếng gà trưa
Mấy nếp nhà tranh mưa tạt, gió lùa
Hoa cải vàng ươm, phất phơ đàn bướm

Khói bếp nhà ai vẩn vơ nồng đượm
Bữa cơm nghèo, rau muống nấu canh chua
Con cá rô, bông điên điển vàng thưa
Một mình mẹ trước sau nhà vắng lặng

Anh ghé lại tìm bóng cây tránh nắng
Gặp mẹ quê nghèo, chợt nhớ mẹ anh
Cũng áo bà ba, vạt đã nâu thâm
Tóc pha sương, gội mưa bùn, nắng bụi

Đời chắt chiu, quên tên không nhớ tuổi
Nuôi con lớn khôn, mong ấm tuổi già,
Có ngờ đâu con lại phải đi xa
Vì cuộc sống bỏ mẹ già đơn quạnh

Nắng hạ, mưa thu, đông về giá lạnh
Mẹ chỉ cầu cho con được bình yên
Quê dẫu nghèo, mẹ dầu dãi truân chuyên
Chỉ mong mỏi một ngày con trở lại…

Thạch Lê