Tác giả Lâm Long Hồ đoạt giải Nhất cuộc thi Sáng tác thơ haiku Việt – Nhật

Tác giả Lâm Long Hồ, Biên tập viên Tạp chí Thất Sơn, thuộc Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh An Giang vừa đoạt giải Nhất cuộc thi Sáng tác thơ haiku Việt – Nhật lần thứ 7, do Tổng Lãnh sự quán Nhật Bản cùng Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM tổ chức.

Lễ công bố và trao giải diễn ra vào ngày 10/12/2019 tại Trường Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM. Đến tham dự có ông Kawaue Junichi – Tổng lãnh sự Nhật Bản;  Đại diện Hội hữu nghị Việt – Nhật; TS. Phan Thanh Định – Phó Hiệu trưởng Đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM; PGS.TS. Đoàn Lê Giang – Trưởng khoa Việt Nam học – Trưởng Ban giám khảo; Nhà thơ Phạm Sỹ Sáu – Phó Chủ tịch Thường trực Hội Nhà văn TP.HCM – Thành viên Ban giám khảo; Nhà thơ Phan Hoàng – Phó Chủ tịch Hội Nhà văn TP.HCM; TS. Nguyễn Vũ Quỳnh Như – Đại diện Hiệp hội thơ haiku thế giới – Thành viên Ban giám khảo; Nhà thơ Lê Thanh My – Nguyên Tổng Biên tập Tạp chí Thất Sơn.

Nhà thơ Lê Thanh My chúc mừng tác giả đoạt giải

 

Cuộc thi Sáng tác thơ haiku Việt – Nhật lần thứ 7 nhận được 663 bài dự thi của các tác giả trên mọi miền đất nước. Ban Giám khảo đã chọn 40 bài vào chung khảo, trao 1 giải Nhất, 3 giải Nhì và 8 giải Khuyến khích.

Bài thơ haiku Việt đoạt giải Nhất của tác giả Lâm Long Hồ phản ánh một thực trạng trong đời sống hiện đại của giới trẻ:

“Cà phê ngày Tình nhân
hai màn hình điện thoại
chiếu sáng hai mặt người”

Tác giả Lâm Long Hồ đoạt giải Nhất cuộc thi

Phó Giáo sư Tiến sĩ Đoàn Lê Giang đã bình: “Bài thơ haiku của Lâm Long Hồ vẽ nên một khung cảnh tưởng chẳng có gì để nói: một đôi bạn trẻ yêu nhau ngồi với nhau trong ngày Valentine. Ngày xưa Thánh Valentine đã phải chịu hình phạt thảm khốc của vị hoàng đế độc tài để bảo vệ tình yêu của bao đôi lứa. Vì thế mà người ta mới lấy ngày 14/2, ngày ông bị tử hình để tôn vinh ông, cũng là tôn vinh tình yêu bất tuyệt của con người. Thế nhưng 2000 năm sau cái chết ấy, trong thời đại công nghệ, người ta vẫn đi với nhau vào ngày Thánh Valentine, nhưng dường như người ta không biết, không thiết giao tiếp với nhau nữa: mỗi người một điện thoại, sống ảo, sống trong thế giới của riêng mình. Hai người, hai điện thoại và hai gương mặt trong hai quầng sáng xanh mới cô đơn làm sao! Nghệ thuật hiện đại rung chuông cảnh tỉnh về môi trường sống hiện nay, về tính nhân văn đang đứng trước nguy cơ do chính con người tạo ra. Thơ haiku cũng góp tiếng nói vào câu chuyện ấy”.

Phó Giáo sư Tiến sĩ Đoàn Lê Giang nói thêm: “Thơ haiku Việt là thơ haiku của người Việt, viết bằng tiếng Việt và mang phong cách Việt. Một đất nước có truyền thống thi ca lâu dài, với một kho tàng thi ca đồ sộ như Việt Nam, sao vẫn cần thêm thể thơ haiku? Thêm haiku không chỉ vì thêm một thể thơ ngắn, cô đúc, vì thơ lục bát phong dao của Việt Nam còn ngắn hơn cả haiku, mà chính là vì thêm một cách thức nhìn đời, một cách thức phản ánh đời sống của thơ haiku. Thơ haiku đã tạo ra một thế giới riêng, một cách thể hiện đời sống rất riêng.”

Tại lễ trao giải, ông Kawaue Junichi – Tổng lãnh sự Nhật Bản phát biểu bằng tiếng Việt: “Tôi mong sự phổ biến của văn hóa haiku độc đáo trong tiếng Việt cũng như haiku tiếng Nhật sẽ được thúc đẩy hơn nữa và sự giao lưu từ trái tim đến trái tim của người dân hai nước thông qua thơ haiku sẽ tiến xa thêm.”

Tổng lãnh sự Nhật Bản, Phó Hiệu trưởng trường ĐH KHXH&NV, Ban Giám khảo cùng các tác giả chụp ảnh lưu niệm

 

Các bài Haiku đoạt giải lần 7 (năm 2019):

Giải Nhì:

Lặng lẽ trong lồng/ Tiếng chim đơn độc/ Vọng vào thinh không. (Phạm Quốc Duẩn – Hà Nội)

Mong manh khô giòn/ Lá thu dưới đất/ Mòn chân ai. (Lê Thị Thanh Tâm – Hà Nội)

San hô nổi/ Trắng bãi bờ/ Đại dương mất máu. (Đỗ Thượng Thế – Đà Nẵng)

Giải Khuyến khích:

Đàn cá ngửa bụng/ Triền loa kèn rủ trắng khăn tang/ Sông lặng im mặc niệm… (Phan Đức Lộc – Điện Biên)

Dạt vào bờ/ Mắt cá voi ngấn lệ/ Dập dềnh túi nylong. (Nguyễn Thánh Ngã – TP.HCM)

Chiếc áo sờn vai/ Kể chuyện cuộc đời/ Treo trên vách núi. (Trịnh Thị Ngọc – Bình Phước)

Những nhà chọc trời/ không cao bằng cánh nhạn /chơi với hồ mây. (Phó Đỗ Quyên – TP.HCM)

Vào Thành Cổ/ Bàn chân chạm cỏ mềm/ Buốt nhói! (Nguyễn Văn Song – Hưng Yên)

Biển phủ ni lông/ Cụ rùa/ Thở ống hút. (Lê Hữu Thương – Hà Nội)

Nước đọng bên đường/ Những bông hoa nhỏ/ Soi gương. (Lâm Minh Trí – TP.HCM)

Ếch gọi bạn/ Đêm mưa trên đồng/ Gọi cả bão giông! (Hồ Trường – Bến Tre)

Hưng Tâm