Thành phố vắng em

Giọt buồn nào rơi vào mắt em
Khi mùa nắng phai dần trong gió
Cánh phượng đỏ một thời còn đó
Bỗng nhạt nhòa khi em bước sang sông.

Còn lại gì trong từng hạt mưa qua
Mùa tình cũ rơi rơi chiều thầm lặng
Dấu chân xưa ngủ quên trên nhung thảm
Một mình anh vẫn góc phố chờ em.

Em xa rồi thành phố cũng buồn theo
Anh về nhặt thời thanh xuân tươi đẹp
Hạnh phúc mong manh đành xuôi ngược
Giờ người đâu, vạt áo trắng ngày xưa?

Có còn gì trong trái tim nhau
Khi nỗi nhớ đã qua mùa thao thức
Hoàng hôn cũng chôn vùi ký ức
Cớ sao lòng cứ khắc khoải đêm đêm.

NGUYỄN NGỌC ĐẶNG