Thơ viết trong những ngày giãn cách của Câu lạc bộ Văn Thơ Nữ An Giang

NHỮNG BÀI HỌC MÙA CO-VI

Mỹ Hằng

Trong mùa dịch bệnh phong ba

Chúng ta mới được học ra nhiều điều

Đầu tiên là học thương yêu

Nhớ người xưa dạy nhiễu điều giá gương

Học lại hai chữ khiêm nhường

Học cách hòa hợp người thương, gia đình

Học cách sống ổn một mình

Vượt qua gian khó rập rình xung quanh

Học rằng trời chẳng mãi xanh

Có khi giông gió vây quanh thình lình

Học cách kiên nhẫn với mình

Nói câu xin lỗi khi mình làm sai

Học cách tiết kiệm tiêu xài

Thích nghi với những đổi thay biến dời

Học nấu vài món người ơi

Hàng quán đóng hết, tự bơi, tự làm

Học luôn văn hóa xếp hàng

Học rằng hai chữ: Thời gian có chừng!

Yêu thương cha mẹ nhiều hơn

Bởi khi cơn gió vô thường thổi qua

Lời thương chẳng kịp nói ra

Thì đà kẻ ở, người xa…ngút ngàn

Học đứng lên những vỡ tan

Học cười trở lại sau hàng lệ rơi

Học nói: Cảm ơn cuộc đời!

Cảm ơn đồng loại, ơn người xung quanh

Học rằng giữa nhịp sống nhanh

Sống chậm để hiểu mong manh phận người

“Vô thường” hai chữ người ơi

Học đi để nở nụ cười an nhiên…


TÌNH NGƯỜI MÙA COVID

Hồng Rạng

“Nhiễu điều phủ lấy giá gương” *

Dắt nhau qua khúc đoạn trường em ơi

Câu ca thấm tự ngàn đời

Dẫu trong gian khó chưa vơi nghĩa tình

Thương nhau sớt lửa bình minh

Níu bàn tay vượt hành trình gian nan

Biết ơn đầu tuyến vững vàng

Hy sinh đổi lấy bình an bao người

Gạt đi nước mắt nụ cười

Nghiêng vai gánh lấy bầu trời cho ta

Trên giàn bầu bí nở hoa

Kết dây tương ái kết xa thành gần

Tình người lan tỏa ân cần

Áo cơm đắp đổi chia phần cho nhau

Quý thay cái nghĩa đồng bào

Bốn ngàn năm vẫn tự hào Việt Nam.

* Ca dao


CỔ TÍCH MÙA COVID

Phương Trân

Sáng sớm nào bà cũng bưng cái rổ tre

Đến cửa hàng không đồng với đủ thứ rau, me bà vừa mới hái

Lưng đã còng, tóc đã bạc… nhưng bà vẫn còn thông thái

Tao biếu bà con trong khu giăng dây kia vài trái bí, trái bầu

Ừ, cho tao gởi lời nhắn nói bà bảy, bà tư chớ có rầu

Vài bữa thôi, rồi đâu vào đấy

Nói mấy bả cần gì thì báo tao hay

Vườn nhà tao còn nhiều loại trái cây

Mai tao kêu thằng út nó hái, rửa sạch rồi đem vô đây một mớ”

Gió vờn nhẹ, tôi thấy cổ tích trong vần thơ… với những bà tiên

Cả đời tảo tần vì cơm áo gạo tiền, chồng, con, ruộng, rẫy

Nay cả nước khó khăn, bà có gì góp nấy

Tấm chân tình dễ thấy như ánh nắng phía đằng đông

Tuổi đã xế chiều bà cũng nhất quyết, đồng lòng

Chung tay nhau nói “Không” cùng Covid.


CHUYỆN THỜI CÔVID

Đỗ Thị Kim Thoa

Tôi kể bạn nghe chuyện thời CoVid

Có những người dốc hết nỗi đau thương

Hay tin cha đã mất giữa đêm trường

Nơi tuyến đầu còn vương màu tang tóc

Nỗi nghẹn ngào để anh không bật khóc

Hãy biết rằng còn nhọc với nhân dân

Giúp bà con giãn cách tránh quây quần

Đồng đội chung ân cần và an ủi..!

Kìa bác sĩ đêm mưa còn rong ruổi

Quyết một lòng đẩy lùi dịch đi xa

Dù gặp cơn bão tố với phong ba

Vẫn kiên chí căng mình cùng đất nước

Hỡi…! Toàn dân chúng ta nhìn phía trước

Phải đồng lòng diệt được mối hiểm nguy

Và từ đây xung trận với bất kỳ

Cùng tổ quốc đón xuân về rạng rỡ.


KHI TỔ QUỐC CẦN

Lê Thị Thùy Hương

Khi Tổ quốc cần blouse trắng xông pha

Lên tuyến đầu vào vùng tâm dịch

Cứu bệnh nhân khác chi ruột thịt

Trước tử thần giành giật từng phút giây

Lắm gian nguy áo trắng sức hao gầy

Có những người đã hy sinh ngã xuống!

Bao lớp người chung tay cuồn cuộn

Lính biên phòng siết chặt chốt biên cương

Công an, dân quân giữ trật tự nẻo đường

Nhiều cơ ngành và mọi người góp lửa

Để chung tay tạo thành điểm tựa

Cứu đồng bào trước lúc nguy nan

Trong khó khăn hiển hiện tấm lòng vàng

Không ngại ngần sẻ chia người hoạn nạn

Có tấm gương bình thường mà tỏa sáng

Đem thân mình thiện nguyện giữa cách ly

Từng hộp cơm ẩn chứa những diệu kì

Trong hiểm nguy ấm lòng người ly cách

Trước tình hình dịch tràn lan thử thách

Ta “Hãy ngồi yên khi Tổ quốc cần”!

Ngay lúc này phải ý thức bảo vệ thân

Luôn 5K để sớm qua đại dịch

Rồi mai đây khi đẩy lùi “Cô-vít”

Nước Nam mình vững bước tiếp niềm tin.


VÌ NGÀY MAI

Ánh Nguyệt

Dịch bệnh tràn về…

Con đường nhỏ

Bỗng thênh thang

Bao ngõ vắng…

Lá vàng rơi, lặng lẽ!

Nhà cửa đóng

Ngõ rào thưa buồn tẻ

Nắng buông mình, hờ hững…

Gió lặng trôi

Dịch bệnh về

Tinh thần vững

Dạ tinh khôi

Trong nguy biến

Lòng dân ta quả cảm

Vâng lời Đảng

Không hoang mang, hốt hoảng.

Bình tĩnh ở nhà

Là góp sức dựng xây

Dịch bệnh sẽ tàn

Cuộc sống lại hân hoan

Chung bát đũa

Chung niềm vui kề cận

Rào thưa mở, nắng rực vàng mời gọi

Gió mát lay trêu tà áo tựu trường.

Vui gì hơn nhìn đời mới an yên

Trong hiện tại,

Ở yên nhà…

Là yêu nước!


NIỀM TIN ANH GỬI CHO EM

Mai Hữu Tương Ái

Đã là duyên thì anh nè em bảo

Có chi đâu mà lo sợ bâng khuâng

Cuộc đời ta chỉ sinh, tử một lần

Là định mệnh ắt làm sao tránh khỏi

Anh chớ lo em của anh luôn giỏi

Biết can trường, biết vượt mọi chông gai

Tạm xa nhau nơi chiến tuyến miệt mài

Anh nơi ấy, em nơi này chống dịch

Bao nguy khó in hằn vào cổ tích

Bởi gian lao cùng chống dịch bao ngày

Từng đoàn người mãi chả lúc ngơi tay

Em nhỏ bé giữa biển người áo trắng

Này anh hỡi hãy dành bao lo lắng

Cho THIÊN THẦN ÁO TRẮNG trận xông pha

Nghĩ thế thôi nước mắt đã hoen nhòa

Họ dũng cảm nơi tuyến đầu chống dịch

Yên tâm nhé giữa đêm về tĩnh mịch

Anh hãy dành chút suy nghĩ về em

Duyên đủ nồng… môi lại áp môi mềm

Ngày thắng dịch muôn người chung hạnh phúc.