Về cội

Thêm một chiếc lá, thêm một lá

Quê nội vườn xưa, đủ buồn chưa

Nội khuất lâu rồi, ta xa quá

Mỗi mùa thêm một chút xác xơ

 

Thêm một chiếc lá, ừ thêm một

Hôm qua vừa rụng ở trong vườn

Ta về vội vã, ta bỏ lại

Những chiếc mộ nằm trong khói sương

 

Đây ông bà nội, đây là tía

Còn đây lát nữa bác ta nằm

Ta ngồi nghe rụng bao nhiêu nỗi

Đếm những chia lìa qua tháng năm

 

Lối về quê nội u uẩn quá

Cỏ hoang phủ kín lối rong chơi

Mẹ ta tóc bạc, chân đã mỏi

Ngóng ta như mây trắng ngang trời

 

Mà ta một con diều đứt chỉ

Gió giật tha hồ bay mông lung

Thi thoảng về qua ngồi đếm lá

Đã vơi nhiều lắm ở trong vườn

 

Mà ta cái lá trong vườn nội

Từng xanh một sắc rất thiên đường

Nay về mà xót mùa rơi rụng

Mai lại lên đường, hoang nhớ thương

 

Ơi vườn quê nội, vườn quê nội!

Mẹ ta chiếc lá sắp về chiều

Xin từng cơn gió qua khe khẽ

Đâu còn chiếc lá để nâng niu…

Nguyễn Văn Viễn