Về với Phù Nam
Một chiều nào ta về với Thoại Sơn
Thăm phiến đá ngàn năm tư lự
Theo Óc Eo đi dọc chiều dài lịch sử
Để hiểu mình qua những cuộc biến thiên
Ngồi bên thềm cơn nắng ngả nghiêng
Viên gạch mãi kể về miền ký ức
Đây vua chúa đây nguy nga thành quách
Đây Phù Nam rực rỡ một trời thiêng
Dẫu đi qua thương hải tang điền
Niềm kiêu hãnh vẫn hiện trên từng cổ vật
Đất dưới chân đâu chỉ riêng là đất
Mà chứng nhân qua những thăng trầm
Phiến đá gầy vang lời vọng ngàn năm
Như tiếc nuối thương cảng xưa sầm uất
Hàng cây ru chiều Vọng Thê phảng phất
Gió cũng run e chạm những linh hồn
Tạo hóa vô tình đem thành quách vùi chôn
Cũng chẳng thể xóa nhòa Óc Eo huyền bí
Các oai linh vẫn nghìn thu ở đấy
Đêm trở mình… lại kể chuyện Phù Nam.
Hồng Rạng