Vì dân quên mình

Những giấc ngủ không tròn

Những ngày dài không nghỉ

Anh vững tin vì quê hương bám chốt

Em vẫn đứng đây tiếp sức cho dân mình

 

Dặm đường dài, bao vất vả mưu sinh

Vì đại dịch lắm đau thương, mất mát

Bao người tìm về dẫu trái tim tan nát

Chỉ mong được bình an bên mái ấm gia đình

 

Dòng người di cư mang ước vọng hồi sinh

Anh và em xá gì khó khăn, cứ hy sinh vì điều thiêng liêng nhất

Vì ngày mai và niềm tin rồi ta sẽ vượt qua bờ vực

Lịch sử đất nước mình là minh chứng

Ta mãi tự hào với truyền thống cha ông

 

Anh và em cùng nắm tay nhau dìu dân ta qua thương đau

Giữ cho nhau niềm tin, an toàn vượt qua đại dịch

Dân còn nghèo, cần ta cảm thông, hướng dẫn, nương nhau trong từng suy nghĩ

Cố lên nhe anh!

Chỉ có yêu thương, đoàn kết sẽ là phép nhiệm màu

 

Thương quê mình gồng gánh, lại gian lao

Nhưng nghĩa đồng bào làm sao ta trách được?

Chỉ có đồng lòng, chấp hành và sẻ chia nhau lòng tốt

Rồi bình an lại về

Đất nước sẽ trọn một màu xanh, xua hết mọi bộn bề

Ta cùng xây lại mái nhà, cất tiếng hát yêu thương.

Minh Bảo Trân