Với Bác Tôn

Tôi biết

Tháng ngày Bác Tôn trăm tuổi

Được nhìn mái nhà nơi Bác sinh ra

Bến sông – Lúc Người đi xa

Và thế giới từng chấm đỏ trên bản đồ

Tôi – được – biết

Bác đi qua và ghé lại nơi nào

 

Khi trẻ

Không bó mình trong ốc đảo cù lao

Người từ biệt dòng sông và miệt vườn Ông Hổ

Một tiếng sóng khua có rát lòng người thợ

Trước dòng đục trong, sáng tối một đường!

 

Nhờ mặt nước và mặt trời chứng kiến

Tôi cảm nhận về Bác Tôn

Từ nghĩ suy ở tuổi cháu chắt Người

Bác là dòng phù sa khôn nguôi

Đi bồi lắng bãi bờ Tổ quốc

Nối vệt sáng cầu vòng – từ vòm nước đêm hai dân tộc

Phút linh thiêng sóng biển hóa linh hồn!

 

Thế kỷ mặt trời lúc ánh sáng bừng lên

Gốc rễ, cội nguồn

Là vì sao treo đầu cỏ

Nơi khác, nhìn thái dương vượt qua biển cả

Vì ở hai nơi đã rõ góc cạnh nào

Người chọn cột buồm

Căng gió, sóng cao

Chỉ một sợi dây thừng và bàn tay định hướng!

 

Khi gió lặng sóng êm

Thuyền xuôi vào bến

Chiều…

Dọi mặt trời Đông, tỏa rạng sóng đầu cồn

Để mãi còn thế kỷ đời

Thế kỷ – Bác Tôn

 

Tháng 8/1988