Bao giờ cho đến mùa hè?

Tựa đầu trong cơn khắc khoải, men theo làn hương lạ, trông ra đàn cò xa xa, tôi thấy nắng nhạt dần trên đồng cỏ non mộc mạc, thấy thằng Phong chạy theo cảm xúc cùng lũ bạn mặt mày sần sụi, lác đác trong bọn thằng cằn cỗi trên mặt một vết sẹo to tướng in dấu một chất quằn quại của đám choai choai. Thấy mùa là lạ của tháng năm nhảy trên triền hoa dại sơ ý rớt xuống đồng côi cút một miền đau xót, ngoảnh đầu lại, ta với ta trong một mùi hương bâng khuâng và dè chừng phát ra từ các khe lúa, khắc khoải và nhớ thương. Từ xa xa ấy, tôi thấy buổi chiều đang đi chậm bước chân hân hoan trên con đường tịch mịch xứ cô liêu, thi thoảng bất gặp chút gì đó như là gió, là buồn, là ánh mắt xa xôi đang vô cảm lấy phận mình hay là một chuyến đi không tên? Tôi thấy rồi đấy, thấy chuyến đi của một buổi chiều, một chuyến đi không tham vọng, không luyến tiếc.

Tôi tựa đầu vào chiều sương khói, một mùi hăng hắt xồng xộc lên sóng mũi, cay cay và “độc quyền”, ồ hóa ra là hương lúa của tháng năm, hương của miền đất tiêu điều pha lẫn trong mớ cảm xúc xốn xang để có dịp gièm pha những con chuồn chuồn chen lấn trong cánh đồng vàng úa, là thơm ngát hương trời hay là một mùi bất diệt khó ngửi?

Tôi tựa đầu vào tháng năm, tháng của mùa chia ly, hay đơn giản là tháng của cơn mưa đầu mùa? Mới hôm qua hương lúa còn nồng nặc, giờ đây những cơn mưa phiêu bạt đè bẹp mùi hương bát ngát trầm xuống lòng đất không một dòng lưu bút thương xót, cánh đồng dĩ vãng nằm tựa vào những cơn mưa tháng năm một dòng đầm đìa, gió cũng chẳng buồn thổi cái hương nhớ đặc trưng ấy, hiu hắt thôi cũng không đành.

Bao giờ một mùa chia ly?

Tôi tựa đầu vào những ngọn lúa mới lớn, lúa non đang vươn dài trong miền cảm xúc tươi rói, đứng xa xa thấy đứa đang nhìn mình ngạo nghễ, lúa cười, cười một mùa gió thơm bát ngát quen lắm, mà ngỡ là mùi lạ, mùi của cây lúa mới, cánh đồng mới, một cảm giác xưa cũ vĩnh viễn đã không quay lại. Chúng chào tạm biệt, tôi chào tạm biệt, ta hẹn nhau với một mùa hè tiệt diệt.

Bao giờ cho đến mùa hè?

Tháng năm rồi.

Mùa hè rồi.

Tôi đi tìm phượng vĩ…

Tác giả: Bùi Văn Vương
(Ảnh: Hữu Thắng)