Biển, đảo và anh

Anh tìm về phía biển mênh mông
Nơi xa thẳm tiền tiêu giới tuyến
Con sóng dữ ầm ào của biển
Không dễ gì ngăn nổi chân anh.

Biển hiền hòa biêng biếc trong xanh
Đảo trầm mặc như viên ngọc quí
Ông cha ta qua nhiều thế kỷ
Vượt trùng dương đi mở cõi bờ.

Dấu chân người từ thuở hoang sơ
Thuyền độc mộc hiên ngang lướt sóng
Như khẳng định với trời biển rộng
Chiếc thuyền nan dựng mốc chủ quyền.

Đảo phơi mình thách thức đại dương
Trước giông tố trầm mình chắn sóng
Anh cũng vậy vào mùa biển động
Vững chân theo nhịp lắc con tàu.

Dang tay mình làm cánh hải âu
Tung trời rộng anh choàng lấy đảo
Không khiếp sợ trước giặc thù hung bạo
Một phút nao lòng cũng đắc tội với tiền nhân.

Văn Quốc Thanh
(Minh họa: Quang Vinh)