Còn nhớ nhau không

Hay chất ngất cao nguyên
Vời vợi đồng bằng
Lặng thầm phố thị

Phố thị bây giờ không dễ thấy nhau đâu
Chính nơi đây của mười tám đôi mươi
Của lần đầu xa mái đổ liêu xiêu
Bỏ sau lưng dáng dõi mắt lưng còng
Mình cắp trên tay những giấc mơ con chữ
Mình vác trên vai những lộng lẫy công trình
Bẵng đi
Đã ngồi trên cao nhìn xuống những cung đường Mỹ Xuyên rất trẻ

Hay nửa gần nửa xa như màu cánh phượng
Từng mùa thi qua thắm lại những nỗi niềm
Có bài thơ cất lên thành lời hát
Mình nhìn về cuối hành lang
Mình nghe thân quen tiếng gọi
Đứng đây
Đã lạc giữa những thủ khoa, những thủ lĩnh chân bước rất vội vàng

Vội vàng giữa sân trường đi tìm một góc khuất cơn mưa
Có còn không những đêm lội sình săn ếch
Chén cháo ấm lòng
Cái áo mặc chung

Hay là bấy nhiêu năm không đủ cho xốn xang một chuyến hẹn
Thầy sắp hưu rồi mà còn gọi đúng tên đứa chậm nhất trong chúng mình
Chiếc kẻng treo thinh không gõ dồn về phía đợi
Phượng bỗng ngừng rơi
Hoa văn cài ven thân áo
Chần chừ
Đẩy gọng kính dày
Hỏi rằng
Còn nhớ nhau không?

Tác giả Quốc Thanh
(Ảnh: AGU)