Ghe đời

Thả buồn về lại với sông,
Nên hoa tím cứ trôi dòng nhớ nhung.
Chiếc ghe chở cả bão bùng,
Mẹ xưa tao tác với từng chén cơm.
Miếng ngon chia hết bầy con,
Mẹ đem phơi cả nỗi hờn trăm năm.
Mái chèo loang vỡ trăng rằm,
Đêm trong vắt nỗi nhớ thầm chông chênh.
Cha đi vào cõi không tên,
Mẹ đau gối lẻ lênh đênh thương hồ.
Liêu xiêu phận mỏng thế cô,
Thuyền nghiêng ngửa với lô xô sóng đời.
Bẹo ghe khêu ánh mặt trời,
Bán mua thưa nhặt bên lời ru đau.
Tươi câu đon đả mời chào,
Héo hon mẹ giấu hết vào đêm sâu.

Chiều nay sông nước ngả màu
Hoàng hôn phủ kín nỗi sầu con thơ.
Lục bình trôi có hững hờ,
Giề nào kịp chở giấc mơ mẹ cười?

Trầm Thanh Tuấn
(Minh họa: Vương Lê)