Lạc
Một ngày lạc chốn không nhau
Lá rơi như thể sợ đau vai người
Bên sông nước cuốn bời bời
Ngẩn ngơ không biết khóc cười làm sao
Chữ thương trốn biệt nơi nào
Để cho chữ nhớ ghim vào thịt da
Ngủ ngoan đi nhé xót xa
Dại khôn ta cũng là ta hồng trần
Tay xoa vết xước bao lần
Giữa dòng trong đục phân vân nẻo về
Nhọc nhằn vay trả cơn mê
Ước mình lại cứ ngô nghê yêu người.
Hồng Rạng