Luyến tiếc (2)

Đã đi hết hai mùa thu tháng Chín,

Con đường xưa quen lối, dấu bình yên.

Đã qua hết hai mùa em thương nhớ,

Mà tình xưa rơi xuống đáy muộn phiền.

 

Đã từng yêu như những ngày bão nổi,

Trái tim em đau buốt vết thương lòng.

Đã từng yêu như sóng cuồng mặt bể,

Nước mắt em, gió chẳng kịp hong.

 

Em tự trách khi xưa còn non trẻ,

Để mất nhau trong một phút lỗi lầm.

Em tự trách mình đã không mạnh mẽ,

Để cùng nhau qua hết những thăng trầm.

 

Em tự hỏi còn bao nhiêu mong đợi,

Trói buộc nhau bằng những hẹn thề?

Em tự hỏi còn bao nhiêu tha thiết,

Một ngày mai, em tỉnh khỏi cơn mê?…

Trần Kim Thoa